Chưa từng anh biết làm thơ,
Gặp em, chữ bỗng bất ngờ thành câu.
Nhìn em ánh sáng nhiệm mầu,
Tim anh rung động, tình sâu dâng tràn.
Từ em, ý tứ nhẹ nhàng,
Hóa thành dòng chữ dịu dàng mến yêu.
Mỗi câu là nỗi sớm chiều,
Thổi tan giá lạnh, phiêu diêu đất trời.
Đêm về dưới ánh trăng rơi,
Anh ngồi viết mãi những lời lung linh.
Thơ anh chẳng lộng sắc hình,
Nhưng là chân thật, đượm tình vì em.
Nhờ em thắp sáng êm đềm,
Tình anh biến hóa, hồn mềm ý bay.
Trái tim thơ dại ngất ngây,
Nên người thi sĩ từ ngày có em.
Dẫu cho ngàn vạn ngày thêm,
Anh còn ghi lại, gửi em thơ lòng.
Bởi em là cõi mênh mông,
Khiến đời anh khác, trọn dòng yêu thương.
Nếu ai hỏi: "Cớ sao vương?"
Chỉ vì em đã dẫn đường cho anh.
Từ nay duyên thắm mộng lành,
Em là nàng thơ của anh tuyệt vời.