L nhớ lần đầu tiên L gặp lại Hằng tại buổi văn nghệ Tiền Đại Hội của Hội CHS LT QNĐN năm 2009. Từ đó thì Hằng với L thường liên lạc với nhau. Thắm thoát đã hơn bảy năm rồi phải không Hằng..
Hằng đã kể cho L nghe chuyện đời Hằng từ khi Hằng lấy chồng, từ những ngày vượt biên qua Mỹ, và cuộc sống sau nầy của Hằng. Biết Hằng sống một mình cũng buồn nên L thỉnh thoảng rủ Hằng ra ngoài chơi, gặp gỡ bạn bè cho vui nhưng Hằng cứ hay từ chối. Hằng không được khoẻ, và có lẽ Hằng mặc cảm. L thương Hằng, cảm thông Hằng nên an ủi Hằng, muốn Hằng vui để Hằng an tâm hơn với cuộc sống hiện tại của mình. Nhưng có lúc L thấy Hằng mạnh mẽ hơn L. Nhớ mấy năm trước L kể với Hằng L bị bịnh, L khóc vì sợ không biết sẽ làm sao đây. Hằng an ủi L, không sao đâu đừng có lo, người ta bịnh quá trời còn chưa sợ, có bịnh thì đi bác sĩ uống thuốc rồi sẽ khỏi. Hằng đây còn chưa sợ huống chi L. Sau đó L không sao, mỗi lần nhắc lại là Hằng cười L, Hằng nói rồi mà, không có gì đâu, chưa chi hết mà khóc trời ơi là khóc, tưởng đâu chết tới nơi rồi, làm Hằng cũng quýnh lên.
Giờ Hằng đi rồi, L ngồi đây khóc, không biết Hằng ở đó có đang cười L không. Hồi trước nói chuyện với Hằng, có lần L hỏi Hằng, Hằng ơi L hỏi thiệt, Hằng có buồn không Hằng. Không, Hằng không buồn, sống mà khoẻ mạnh chứ bịnh rề rề hoài như Hằng sống thêm khổ. Hôm ở trên bịnh viện, L cố nén nước mắt nói, Hằng đừng buồn nghe Hằng. Hằng cũng nói, Không, Hằng không buồn, Hằng cũng chuẩn bị để đi rồi, giờ thì còn được bao lâu đó thì được thôi. Nhưng L thấy hai mắt Hằng đỏ, mà Hằng vẫn không chảy nước mắt. Lúc đó L thấy thương Hằng lắm nhưng chẳng biết làm gì được cho Hằng.
Từ hôm Hằng đi rồi, buối sáng L đi làm ngang qua bãi đậu xe trước khu nhà Hằng, L ngoái cổ nhìn qua phía bên kia đường, nơi Hằng đứng đợi L đến đón Hằng hôm mình hẹn nhau đi dự đám cưới con trai Hoa cách đây mấy năm. L nhớ hôm đó Hằng diện bộ áo dài màu đỏ, đeo đôi hoa tai lấp lánh, nhìn Hằng thon thả xinh xắn khác hẳn với vẻ giản dị ngày thường. Tự nhiên L nhớ Hằng quay quắt, nhớ Hằng đến chảy nước mắt, L không nghĩ là Hằng đã đi thật rồi.
Hôm nay sau khi làm lễ ở chùa tuần 49 ngày, các em của Hằng, Bảo, Để, Diệu Hương, Đỗ, Dũng, Vân, Chính bạn của Dũng, có cả Bác Ngô nữa đó Hằng, L và Hằng nữa cùng đi ăn trưa. Mấy em Hằng vẫn quen gọi Hằng là chị Thanh với tất cả thương yêu trìu mến. Bảo nói, mình đi ăn để chị Thanh đi chung luôn, để chị Thanh được ngồi xe mới. Em mua xe, em nói chở chị Thanh đi thăm Bác Ngô để chị Thanh được ngồi xe mới, mà chưa đi thì chị Thanh đã đi rồi. Tội nghiệp chị Thanh cả đời cứ lo cho gia đình, bản thân mình thì chưa bao giờ được ngồi xe mới. L nghe mà xót xa cho Hằng.
Mình đi ăn Dim Sum ở nhà hàng Kim Wah ở Milpitas đó Hằng. L dành cho Hằng một chỗ ngồi bên cạnh L. Các em chuẩn bị chén, dĩa, đũa, muỗng, khăn ăn, ly nước trà, rồi tiếp đồ ăn cho chị Thanh thật đầy đủ, trao hết lòng thương yêu cho chị Thanh lần cuối. L thì thầm, ăn với L nghe Hằng. Không biết Hằng có ở đâu đó để nhìn thấy các em và L.
Ăn trưa xong khoảng hơn hai giờ chiều. Các em đưa Hằng đi, từ Milpitas đi xa lộ 680 N, qua 17 S, rồi đi qua xa lộ số 1S là đến Sunset State Beach, một bờ biển xinh đẹp cạnh thành phố Watsonville. Trời chiều ở đây trong xanh gió mát. Biển nổi sóng xô dạt những đợt sóng trắng xoá cuồn cuộn vào bờ. Biển Sunset chiều nay thật là đẹp. Bên bờ biển, Bác Ngô, các em và L chia nhau rải những cụm tro tàn trôi xuôi theo dòng nước, đưa Hằng về với biển cả xa xăm, cùng những nhánh hoa cẩm chướng màu trắng thả trôi trên mặt biển tiễn đưa Hằng. Các em Hằng rất hài lòng vì đã chu đáo lo xong mọi thứ theo di nguyện của chị Thanh mình.
Đời người như kiếp thân tro bụi rồi sẽ trở về với cát bụi phù du. Nơi ấy chắc chắn sẽ bình yên, mà ai rồi cũng sẽ một lần đi đến. L không nói với Hằng lời vĩnh biệt. Nơi ấy chắc chắn sẽ bình yên. Hằng ơi! Tạm biệt. Đi bình yên nghe Hằng….