(Trần
Huyền Linh)
Về đây thắp lửa yêu thương
Tình Phan Thanh Giản nghìn phương đậm đà.
Thật vậy cái tình Phan Thanh Giản nó đậm
sâu, nó nồng nàn hết biết. Trước ngày đi
ông xã hùng
hồn tuyên bố hành lý của ai người đó mang
không có ký gởi vì tốn nhiều thời gian
đợi nhận.
Do chúng tôi đến phi trường LA lúc 8 giờ 30,
rồi nào là mướn xe, rồi lái về Little SaiGon
cả tiếng để tìm cái gì bỏ bụng cho có sức
mà quậy (vì nghe Thanh Nhạn bỏ nhỏ là chỉ
có bún
mắm thịt heo quay mà tôi lại không ăn được
mắm), rồi lại tìm đường ra chỗ picnic.
Tôi năn nỉ
ông xã cho gởi một đôi giày và một đôi dép
cao, nhăn nhó khó thương nhưng rồi cũng OK
vì nếu không tôi cũng nhét đại chứ giỏ của
tôi chật
rồi. Cũng may áo quần của tôi hơi mỏng
lại hơi thiếu vải nên cũng xếp đủ đồ mặc
cho
cả tuần.
Mới bước chân vào công viên đã được đón chào
bằng vòng tay giang rộng và nụ cười tươi vui
của thầy Dũng, vui ơi là vui. Cuộc
họp mặt rất thân tình với những vòng ôm siết
chặt, nụ cười quấn quýt, ánh mắt reo vu.
Những tiếng gọi mi, tau, tụi bây… được cất
lên giòn giả, những tràng vỗ tay nồng ấm vang
lên như kéo học trò Phan Thanh Giản lại gần
với nhau. Ranh giới giữa thầy trò được phá
vỡ thế vào đó là tình anh em thân thiết như
trong một nhà, trong một gia đình, gia đình
Phan Thanh Giản. Thầy Nguyễn Ngọc Thông dẫn
đâu một phái đoàn đến từ Việt Nam đã rất bất
ngờ
và
vui khi bắt gặp những tình thân thắm thiết
của thầy trò Phan Thanh Giản hải ngoại.
Tôi nói rất tiếc ngày đó em không được học lớp
của thầy. Thầy đã không ngần ngại đùa vui lại, còn thầy
rất may khi không phụ trách giảng
dạy lớp các em. Sao vậy thầy? Vì hôm nay các
em nghịch như vậy thì ngày xưa không biết
sẽ quậy phá mức nào, mà thầy lại hơi bị đẹp
trai
nên thế nào cũng lọt vào vòng ngắm quậy phá
của các em. Lần họp mặt này còn có các
anh chị đến từ Đức, từ Canada, từ các tiểu
bang xa xôi, có nhóm các anh chị tiền bôí
học từ những năm đàu tiên mở trường. Cuộc
họp mặt
rất vui nhưng rồi cũng phải tan hẹn nhau chiều
nay tổng dợt văn nghệ tại khách
sạn Hoàng Vân.
Chiều đến nhà chị Vân, nhỏ Hạnh nhờ ra vườn
hái lá cho nó kết hoa cài áo cho ban hợp ca
vào ngày mai. Tôi ra vườn tìm ngắt hết những
chiếc lá xinh đẹp mơn mởn của nhà chị, hái
luôn sang nhà hàng xóm. Hí hửng mang vô bị
nhỏ Hạnh la oai oái, tau
nói mi hái lá vàng chứ áo màu xanh còn cài lá
xanh thì sao nổi
được. Ôi ai mà biết, đang buồn tình thì có
phone nhỏ Liên rủ đi ăn, gì chứ ăn là có mặt
ngay, ngu gì từ chối. Thế là cả nhóm IBM hẹn
nhau ở nhà hàng King Harbor ăn tôm hùm do nhỏ
Mính khỏan đãi. Cám ơn cô bạn sư tỉ hào hoa,
vừa ăn vừa đấu khẩu thật vui, chuyện xưa chuyện
mới tha hồ được tuôn ra thật rôm rả, thật no
say. Tôi hỏi Mính ơi răng ngày xưa mi nghiêm
vậy? Hạnh chêm vô thì giờ hắn cũng nghiêm vậy thôi. Lúc này Mính mới hỏi lại: Rứa có ai hỏi tuị
bây sao hồi đi học nghịch vậy mà chừ
già rồi vẫn còn nghịch hơn xưa? Đúng rồi:
cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ thành ra cứ
quậy cho vui người vui ta.
Sáng chủ nhật, 7 giờ 30 tôi gọi cho nhỏ Thông
(cô bạn mới tìm ra sau 20 năm biệt tích giang
hồ) bị nó la làng, Linh
ơi mi có nhớ là mi đang ở Cali không ? Ý chết lỡ rồi thôi tới luôn, hôm qua mi hẹn mấy giờ và ở mô vậy? Hắn trả
lời giọng ngái ngũ 9 giờ ở quán Tài Bửu. Ừ
nhỉ tôi quên mất xài giờ Houston thành ra sớm
đến những hai tiếng. Đồ
ăn Pháp gì mà dỡ ẹt, càphê cũng dỡ, chỉ có
bánh mì là ngon. Ăn
xong lang thang trong khu Phước Lộc Thọ uống
thêm một ly nước mía, xong dòm qua thấy sữa
đậu xanh hấp dẫn nhón thêm một ly. Xong vòng
ra xe lái đi loanh quanh mua ít đồ ăn vặt ở
tiệm Vua Khô Bò và ít trái cây cho ngày mai
đi Phoenix, rôì cũng đến giờ hẹn với anh Tiến
ở tiêm cơm tấm Trần Qúy Cáp. Sang đây lần nào
cũng được anh Tiến mời một bữa ăn thịnh soạn
nào bánh bèo, tàu hủ ky, mì Quảng, món nào
cũng ngon, biết bỏ món nào nên thôi chơi luôn
hai dĩa, đã vậy anh Tiến còn mời thêm ly sương
sa sâm lạnh ngon ơi là ngon. Hậu qủa là chiều
hôm đó tôi chui vô không lọt chiếc áo dài .
Nhờ ông xã gài nút đứng
hóp bụng muốn nghẹt thở luôn, khi đó mới chợt
nhớ ra sáng nay mình cho vô bụng hơi nhiều món,
la ông sao anh không nhắc em. Lúc này ông xã
mới từ tốn nói: thấy em ăn uống vô tội vạ
mà anh ngạc nhiên, sao anh không nhắc? anh
sợ em nói. Trời đất ôi ,cái ông hội trưởng
hội sợ vợ đâu rồi, mau bầu ông xã tôi làm hội
phó là xứng vai hợp vóc.
Đêm đại hội kỳ 7 của trường Phan Thanh Giản
thật vui, thật ý nghĩa mang đậm tình thầy trò,
tình đồng môn, tràn trề tiếng cười từ đầu chương
trình đến cuối. Đường
cũ ta về trong dấu yêu ngày xanh, bên nhau ta
ôn lại chuyện
xưa …Lời bài ca của thầy Dũng như nhắc nhở mọi
người nhớ đến những chiều Đà Nẵng mưa bay, mưa
bay cuốn theo hẹn hò, cho 7 ngày đợi mong.
Tiếng hát ca sĩ Quốc Anh thêm nồng nàn trữ tình
với lời van xin: anh xin trời thôi mưa anh
đón em qua đò , làm nhớ ơi là nhớ những chuyến
đò ngang sông Hàn vào những chiều Đà Nẵng mưa
bay trong bài hát hay tuyệt vời của thi sĩ Hoàng
Vân, nhạc Quốc Anh. Anh còn hỏi nhỏ tháng mấy
mình hôn nhau dưới mưa? Chưa có câu trả lời
thì thầy Dũng lại hỏi Bây giờ tháng mấy rôì
hỡi các em học trò để mình sắp xếp gặp lại nhau
trong ngày hội ngộ mừng sinh nhật thứ 60 của
trường. Chị Diệu Liên một bông hoa xinh đẹp
của niên khóa 69 đã đứng lên Gọi tên bốn mùa, mùa nào cũng gợi nhớ bâng khuâng về ngôi trường
cũ qua bốn mùa thay đổi của đất trời trong năm.
Hỏi nhỏ chị có bí quyết gì mà giữ dáng hoa tươi
trẻ đẹp hoài vậy? Chị đùa chị là hoa nilon.
Anh nhớ trước đây dáng em gầy gầy… bài hát
quen thuộc của Lê Trọng Nguyễn đã được giọng
ca truyền cảm của chị hội trưởng Ái Cầm cất
lến đưa bước chân bạn bè reo vui trên sàn nhảy
trong điệu cha cha cha vui vẻ. Không biết vô
tình hay cố ý mà cả hai anh đẹp trai Phan Thanh
Gỉản: Nguyễn Gia Việt Hùng và và Nguyễn Phi
Hoàn cùng thố lộ: Anh còn nợ em.
Nợ em giọng nói tiếng cười
Nợ đôi mắt ấy có đuôi liếc tình
Nợ vòng tay nhỏ xinh xinh
Níu đời anh lại lênh đênh giữa giòng
Nợ em như núi như sông
Khi nào trả hết mới mong về trời .
(Thơ Nguyễn Phi Hoàn PTG)
Mà các anh nào đã muốn về trời cho nên đành than van anh còn nợ em, nợ nhiều
thứ lắm, lãi mẹ đẻ lãi con nên anh vẫn hoài
nợ em, nợ dài dài. Đang lưng chừng cuộc vui,
bổng tự nhiên anh Phan Tấn Hiệp lên hát “Thôi” . Kỳ chưa? cái anh đãng trí này tâm
thần có bị gì không mà chưa gì đã biểu thôi.
Thôi thì thôi thế cũng đành
Thôi thì thôi nhé có ngần ấy thôi .
Năm nay mấy anh chị trong ban tổ chức cho quậy tưng bừng, mới mở màn chương
trình văn nghệ đã cho nhảy đầm rồi. Quậy
là vui, khỏi cần ăn, khỏi cần tắt đèn,
cứ thế mà dắt nhau ra sàn quậy tới bến luôn
thành thử cô em gái IBM mệt qúa ngồi duỗi
chân trông thoải mái chưa?
Bùi
Đãi một ông anh hiền hòa dễ mến đến từ Việt
Nam đã nhẹ nhàng ngân lên: Tháng sáu trời
mưa, mưa không ngớt, trời không mưa anh
lạy trời mưa bởi vì: Vũ vô kiềm tỏa năng
lưu khách, em cứ ở lại vì trời còn mưa.
Đêm
nay có màn song ca ăn ý nhất là của hai vị
giáo sư khả kính, thầy Dũng và thầy Thông
trong nhạc phẩm Chiều.
Thầy ơi, không cần đợi trên đường về nhớ
đầy mà ngay trong đêm
đó chúng em đã nhớ, nhớ rất nhiều những
kỷ niệm êm đềm mà thầy trò Phan Thanh Giản
đã có với nhau trong đêm đại hội kỳ 7.
Đêm càng về khuya cuộc vui càng nồng ấm, càng đậm đà, ba cô bé Kim Nguyên, Thu
Sa, Đỗ Oanh gần 40 năm mới gặp lại cùng nhau lên sân khấu hỏi: vì
đâu ba đứa
ba phương trời? nghe da diết nhớ mong. Nhà thơ, nhạc sĩ Mộc Thiêng bâng khuâng
thắc mắc hỏi: Vì sao tay anh run? vì sao chân anh mỏi? vì sao và vì sao? Không đắn đo suy nghĩ lập tức có câu trả lời của chị Bích Liên: Vì đó là em,
em Phan Thanh Giản đó anh. Mà phải nợ, phải vấn vương thôi vì các em Phan Thanh
Giản quá đẹp , đẹp từ ngày xưa còn đi học cho đến mãi bây giờ tóc đã đổi màu
vẫn còn xinh dáng ngọc. Vui nhất là khi thầy Thông lên hát Cây đàn bỏ quên,
lập tức nhóm quậy chúng tôi nhớ lại bài bỏ quên cái quần. cả nhóm hát theo thầy
nhưng đã sữa lời. Thầy vô tình đâu biết cũng cười vui, say sưa hát: hôm qua
tôi đến nhà em ra về mới biết rằng quên, quên cái quần. rồi tha hồ hò hét tình
tang tính tính tình tang. Đêm nay nhóm IBM lại lên quậy bằng một vỡ hài kịch
vui nhộn cười vang rộn rả, nhất là nhỏ Hương hơi đâu mà ca vọng cổ mùi
hết biết.
Cuộc vui nào rồi cũng tàn , hội ngộ rồi tạm biệt, hẹn nhau năm 2014 cùng gặp
lại trong đại hội kỳ 8 mừng kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường. Nhà thơ Thái
Tú Hạp đã bất ngờ lên hát tặng bài Trở Về thật ý nghĩa. Tất cả hẹn nhau cùng
trở về mái nhà Phan Thanh Giản để cùng gặp thấy xưa bạn cũ vào năm 2014.
Đường cũ ta về trong nắng mai thần tiên, mai đây tương
phùng ta có nhau.