(NBL)
Thực
sự có những điều làm mình nhớ và cũng làm
mình nuối tiếc cả đời. Dù lâu lắm rồi kỷ
niệm đã ngủ yên, nhưng một lần chợt nhớ,
kỷ niệm lại quay quắt hiện về, để niềm ân
hận làm đau nhói trong tim. Tôi vẫn tin vào
định mệnh. Số phận đã có một quyền năng gần
như tuyệt đối có thể quyết định và làm thay
đổi mọi thứ. Hay đó là niềm tin, là một sự
chấp nhận khi mà mình không thể nào lý giải.
VL chơi thân với anh trai tôi từ những năm đầu của bậc trung học nhưng tôi ít
có dịp tiếp xúc với VL. Năm lớp 12 tại trường PTG, VL lại học chung lớp với tôi
nhưng tôi không biết, vì niên học chỉ mới bắt đầu, và VL ngồi đâu đó ở dãy bàn
sau cùng. Một lần trên đường đi học về, Trung và VL đi ngược chiều về phía tôi
và chúng tôi gặp mặt nhau ngay trước Hội Quán Quân Đội trên đường Quang Trung.
Trung học cùng lớp với tôi trong nhiều năm. Trung thường chơi thân với anh Trương
Xuân. Anh Trương Xuân cũng học chung lớp với tôi nhưng anh lớn tuổi hơn, anh
lại phụ trách hướng dẫn lớp tôi tập luyện môn thể dục ở trường, nên tôi thường
gọi Trương Xuân bằng anh. Trung cũng thường theo anh Trương Xuân đến nhà tôi
chơi những lúc các bạn lớp tôi tụ tập tại nhà tôi để làm báo.
Lúc gặp Trung và VL đi chung, tôi có chút
ngạc nhiên nên đưa mắt nhìn và hỏi cả hai:
"Đi
đâu đây?" VL nhanh miệng trả lời: "Tới nhà Liên". Tôi hỏi ngay không cần suy nghĩ: "Tới nhà Liên làm
chi?" Không ai trả lời nhưng cả hai quay lại
và cùng đi với tôi về nhà tôi. Hỏi ra tôi mới
biết là VL đang học chung lớp với tôi. Kể từ
đó Trung và VL thường hay tới nhà tôi chơi
vào những ngày cuối tuần. Chuyện tình của VL
và tôi cũng bắt đầu từ những ngày tháng đó. Khi thân nhau rồi, VL mới thú thiệt là VL bắt đầu để ý đến tôi từ năm lớp 11,
khi chúng tôi đi trại hè ở Huế. Lúc đó tôi
mới nhớ lại, hèn chi năm đó VL học khác lớp
tôi mà cứ chạy qua bên khu vực cắm trại của
lớp tôi hỏi ngớ ngẩn nhiều thứ, và giúp tôi
múc nước từ cái giếng nhỏ trong khu vực cắm
trại khi tôi chuẩn bị nấu nướng đồ ăn, khiến
tôi nghĩ thầm, sao tự nhiên VL lại tốt bụng
với mình. Tình cảm đôi lúc khiến người ta trở
nên từ bi hơn. Có lẽ "Yêu em lòng chợt từ bi
bất ngờ…".
Lần đầu tiên và người đầu tiên trong gia đình
VL mà tôi được anh giới thiệu là chị Lan. Tôi
nhớ một buổi chiều, VL đến chơi rồi đưa tôi
đến thăm chị. VL không cho tôi biết trước.
Khi chúng tôi đến Ty Công Chánh nằm ở góc đường
Gia Long, VL mới nói là tới gặp chị Lan. Lúc
VL và tôi vừa bước lên những bậc tam cấp, thì
chị Lan cũng vừa ở trong công ty bước ra đón
VL và tôi. Có lẽ VL đã báo trước với chị. Chị
cười thân thiện như đã quen biết với tôi, rồi
dẫn chúng tôi vào trong phòng làm việc của
chị ngồi chơi. Tôi trở thành quen biết với
gia đình VL từ sau lần gặp chị. Ít lâu sau,
VL đưa tôi đến ra mắt gia đình anh. Ba Mẹ VL
rất điềm đạm và hiền lành trong cung cách của
những người thuộc dòng họ Hoàng phái. Cho đến
bây giờ tôi vẫn mường tượng trong đầu hình
ảnh của Ba Mẹ VL. Người Dì của VL cũng rất
thương qúi tôi. Mỗi lần VL đưa tôi về nhà chơi,
Dì hay làm cơm chiên trứng rất ngon cho VL
và tôi ăn. Tình yêu thuở học trò của VL và
tôi thật nhiều hứa hẹn, và VL là người đã để
lại trong tôi nỗi nhớ nhung mỗi khi nghĩ
về kỷ niệm của mình. Một kỷ niệm thật đẹp như
cuộc tình không trọn vẹn của VL và tôi.
Đối với tôi, VL thật là hiền lành. Anh có dáng
dấp cao ráo và khá đẹp trai. VL rất thần tượng
Christopher nên đôi khi anh hát những bài Christopher
thường hát. VL rất thương và chìu chuộng tôi.
Biết tôi thích nhạc nên VL đã nhuộm tím những
tờ giấy bìa trắng bằng màu mực tím học trò,
rồi nắn nót kẻ lên những dòng nhạc màu trắng
những bài hát mà tôi ưa thích để tặng tôi.
VL cũng hay giúp tôi vẽ những hình não bộ,
và các tế bào não trong những bài học vạn vật
năm lớp 12 của Thầy TXH. Những cuốn tập vở
đó gia đình tôi vẫn còn cất giữ dùm tôi cho
tới bây giờ.
Năm đó VL học chung với tôi được mấy tháng thì có lịnh tổng động viên. Lúc đó
trường PTG cũng rất xôn xao về việc nầy vì có nhiều học sinh phải lên đường nhập
ngũ. Trung Tâm Huấn Luyện Nhập Ngũ số I tại Đà Nẵng là nơi VL ghi danh đầu quân
năm 1973. Sau khi nhập ngũ, tất cả tuyển mộ sinh được tập trung ở lại Trung Tâm
Nhập Ngũ, và chờ đến ngày được đưa đi quân trường để tập huấn. Ba tôi lúc đó
là một sĩ quan chỉ huy tại Trung Tâm nầy. Chị Lan có gặp tôi và nhờ tôi xin Ba
tôi cho VL về nhà. Ba tôi đồng ý cho VL được tự do trong những ngày còn ở lại
Đà Nẵng với lời dặn dò:
"Con bảo VL không được trốn vì Ba sẽ là người chịu trách nhiệm..."
Tất nhiên là Ba tôi đã hạch hỏi tôi về quan hệ giữa tôi và VL. Vài tháng sau
thì VL phải trở lại Trung Tâm Tuyển Mộ Nhập Ngũ, rồi sau đó được đưa đi thụ huấn
tại quân trường Đồng Đế ở Nha Trang.
NNhững ngày được tự do đó, cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất với nhiều
kỷ niệm êm đềm của VL và tôi. VL đã lui tới nhà tôi thường xuyên hơn. Có những
ngày VL nôn nóng đứng chờ tôi đi học về ở đầu ngõ để tặng tôi bản nhạc mà VL
vừa kẻ xong, hay chỉ để đưa tôi một đoạn đường nhỏ vào nhà. Me tôi coi VL như
con trai của mình nên VL ngày càng thân thiết với gia đình tôi hơn. Tại thời
điểm chiến sự thúc bách, nhà nhà đều phải treo cờ VNCH, cờ vàng ba sọc đỏ. Một
lần đi học về, tôi nhìn thấy VL giữa trưa nắng đội chiếc nón lá của Me tôi, đích
thân vẽ những lá cờ VNCH lên hai cột trụ của chiếc cổng nhà tôi. Tôi vừa thấy
thương VL vừa mỉm cười trộm nghĩ, VL đang cố gắng để được làm con rể của Me tôi.
Các em tôi cũng thương qúi VL, và đã nghĩ VL và tôi sẽ trở thành một đôi. Những
hình ảnh kỷ niệm của VL là do gia đình tôi cất giữ từ sau ngày tôi có chồng.
Ngay cả trong những ngày đất nước loạn ly, các em tôi cũng gói ghém kỷ niệm của
tôi để mang theo cùng với mớ hành trang của gia đình.
Tình cảm của chúng tôi ngày càng thăng hoa qua những cánh thư gởi về từ quân
trường. VL kể cho tôi nghe rất nhiều về những lần tập huấn ở quân trường, những
lần rủ bạn bè lang thang trong những ngày nghỉ cuối tuần, những giờ ăn giờ ngủ,
và những lúc nhớ đến tôi. Thư đầu tiên VL viết về cho tôi, anh đề cập đến một
món quà đặc biệt sẽ dành gởi tặng tôi. Đó là tấm thẻ bài có khắc bốn chữ tên
tôi dưới hàng chữ tên VL, số quân tôi không nhớ, và loại máu O. Tôi nâng niu
kỷ niệm của cuộc tình tôi như một vật qúi. Tôi cũng hãnh diện khi vào lớp bạn
bè luôn chọc ghẹo tôi. Mỗi lần như vậy làm tôi nhớ đến VL. Có lần bọn con trai
ngồi bàn cuối xếp hình những chiếc máy bay giấy, rồi đề lên những vần thơ góp
nhặt, "Anh
đi rồi còn ai vuốt tóc... Lời tình thơm sách vở học trò... Anh đi rồi còn ai
tình tự…Buổi tan trường ai đón ai đưa…" ngay trong giờ học phóng vèo
vèo lên chỗ tôi ngồi ở bàn đầu. Hôm đó gặp giờ Thầy Văn, thấy vậy Thầy lượm lên
một chiếc mở ra coi rồi lẩm nhẩm đọc. Thầy không nói gì, chỉ mỉm cười thông cảm
rồi
đặt chiếc máy bay giấy lên bàn. Trong cuốn lưu bút năm lớp 12, Thanh Nữ đã viết:
"Ta biết có người buồn, kệ hắn ta, bi chừ hắn ở Đồng Đế rồi mà..."
Hồng Châu thì viết:
"L bình phương ơi, ta nhớ hoài những lần gặp L bình phương đi chơi, bây giờ người
Đồng Đế đáng nhớ hơn hỉ. 12 A2 chắc hơi lãng phai…"
Rồi
một lần tôi giận VL chỉ vì VL không hiểu tôi. Một sự hiểu lầm nào đó trong lời
thư VL viết cho tôi đã làm tôi tự ái. Kể từ đó, tôi nhận thư VL nhưng không viết
thư trả lời. Dù vậy, VL vẫn gởi thư về đều đặn cho tôi với lời lẽ thương yêu.
Tôi không quan tâm và cũng không muốn biết là VL thương tôi đến chừng nào. Thư
VL gởi về tôi vẫn đọc, nhưng tôi vẫn hờn giận VL. Tuổi trẻ thường có quá nhiều
tự ái và sốc nổi. Và số phận cũng đã quyết định và làm thay đổi cuộc đời tôi.
Tôi trở thành người đàn bà có chồng khi VL trở về. Lần cuối cùng tôi gặp lại
VL là vào năm 1974. Anh muốn dang đôi tay của một người lính trở về từ quân trường
để che chở và bảo vệ tôi. Anh muốn đem tâm hồn cao thượng của một người lính
để đón nhận nghiệt ngã của số phận tôi. Nhưng tôi từ chối để chấp nhận số phận
mình. Tôi không muốn tạo nên một hoàn cảnh bẽ bàng và bất công đối với anh. VL
buồn và tình nguyện gia nhập đơn vị tác chiến, mặc dù anh có thể xin ở lại hậu
cứ. Chuẩn Úy VL, đại đội 246, KBC 4897, trực thuộc tiểu khu Quảng Trị, đã bị Việt
Cộng bắt tại Thuận An ngày 25 tháng 03 năm 1975. Và không trở về nữa.Tôi không ngờ, quyết định một lần là vĩnh biệt. Điều nầy đã để lại rất lâu rồi
trong tôi một vết đau.
Năm 1976, tôi về quê thăm ông bà Ngoại tôi ở Mỹ Chánh. Lúc đó ông Ngoại tôi cũng
đã biết tin VL mất tích. Ông Ngoại tôi kể, hồi VL đóng quân ở Quảng Trị có ghé
về thăm ông Ngoại tôi một lần. VL thân với các em tôi và vẫn đến thăm gia đình
tôi dù tôi không có mặt ở nhà. Em tôi kể, VL lục tìm kỷ niệm của tôi trong những
chồng sách vở mà tôi còn để lại ở nhà, hay một đôi lần ngồi một mình trên những
bậc tam cấp trước nhà tôi, nơi mà ngày xưa VL và tôi thường ngồi…Vào khoảng năm
90- 91, tôi có ghé thăm gia đình VL. Chị Lan vui mừng khi gặp lại tôi. Lúc đó
chị buôn bán quán nhỏ trước hẽm nhà chị. Chị dẫn tôi qua con hẽm để vào nhà.
Gặp Mẹ, chị nói ngay:
"Mạ nhớ ai đây không?" Mẹ VL ngạc nhiên nhận ra tôi. Bà vẫn vậy, hiền lành và
thân thiết. Chị Lan nhắc:
"Hồi trước Mạ chị hay nói em là con dâu hụt của Mạ chị đó."
Tôi thầm biết ơn gia đình VL vẫn thương qúi tôi. Chị nói với tôi giọng buồn buồn
thương tiếc, vừa như cam chịu:
"Hồi nớ chị nói VL xin về đi mà hắn nhứt định không chịu, chơ về thì đến nỗi
chi..."
Tôi im lặng nghe chị kể mà đau lòng. Tôi không kể với chị điều mà VL nói với
tôi, lúc VL gặp tôi lần sau cùng vào năm 1974.
Gia đình VL vẫn không tin là anh đã chết. Mẹ VL nhất định không đặt hình anh
lên bàn thờ. Bà vẫn chờ đợi và hy vọng vào một sự nhiệm mầu nào đó rằng, có một
ngày con Bà sẽ trở về bên cạnh Bà. Hay Bà muốn bám víu vào một niềm tin rằng,
con mình vẫn còn sống để khỏi phải đau lòng. Ngay cả tôi, trong khoảnh khắc nào
đó, tôi vẫn tin và thầm cầu nguyện rằng VL vẫn còn sống. Dù biết - Đó chỉ là
ảo tưởng.
Khi VL vĩnh viễn ra đi, chắc hẳn trên cổ anh vẫn còn mang tấm thẻ bài có khắc
tên anh và tôi. Và cuộc tình của tôi cũng đã theo anh về một nơi nào đó thật
xa xăm. Một đôi lần nghĩ về VL, với nỗi tiếc thương kỷ niệm một cuộc tình đã
qua lâu lắm rồi trong đời mình. Nhưng nỗi nhớ về anh, về cuộc tình của mình vẫn
không thay đổi, để niềm ân hận cũng chợt quay về làm đau nhói tim tôi, làm tôi
khóc…
Thương Tặng Hương Hồn VL