Đông Buồn Quên Đợi Nắng Xuân

Thời gian trôi trăng tròn rồi khuyết,
Hạnh phúc nào há dễ chẳng đầy vơi.
Anh đến rồi đi cho tình nhớ,
Tôi ngỡ ngàng gom góp kỷ niệm thơ.
Gió chiều nay như chiều xưa anh tới,
Vương nhẹ hồn tôi một chút buồn.

Tôi mộng mơ ôm cả nắng vàng,
Đem sưởi ấm trời đông lạnh giá.
Nếu biết chỉ một lần gặp gỡ,
Để đông buồn vương mãi những ngày qua.
Thà đừng gặp để lòng không vương vấn,
Gió xuân chiều chẳng quyện bước chân tôi.

Anh chốn ấy tôi nơi đây mong đợi,
Ngày tháng qua chốn cũ vắng người xưa.
Mong biết mấy nhưng thôi anh đừng tới,
Nắng xuân về có làm ấm lòng tôi.
Hãy cứ để mùa đông lặng lẽ,
Dìu bước chân tôi hiu quạnh tháng ngày.

Không có nắng xuân không có gió mùa hè,
Tôi cứ ngỡ quên phận mình một thuở.
Như con ốc cuộn mình trong lớp vỏ,
Một kiếp đời như ốc mượn hồn thôi.
Quên ngày tháng trôi quên đời ảo tưởng,
Kiếp sống phù du nào ai biết được.
Chiều đông buồn hay một buổi sớm mai,
Như sương mong manh tan trong nắng ấm.
Hạnh phúc đó tôi không mong nắm giữ,
Đời vô thường vạn vật cũng đổi thay.
Anh chợt đến rồi đi chiều hôm ấy,
Trải trời xuân giá rét mùa đông.

Anh đi rồi ngày tháng hoang vu,
Cây lá rũ gió cũng buồn than thở.
Tôi chậm bước trong sân trường nắng rộ,
Khép vai gầy nghe gió lạnh chiều nay.
Mong biết mấy nhưng thôi anh đừng tới,
Để đông buồn quên đợi nắng mùa xuân.

Nguyễn Bích Liên
San Jose, 2007