(NBL)



Tháng mười Houston trời không nắng lắm đâu Liên. Bên San Jose mấy bữa ni trời lạnh, Houston có lạnh không Nhung? Vẫn còn mặc quần sọt được mà, nếu Liên sợ lạnh thì đem theo một cái áo len mỏng thôi là được rồi. Vậy là tôi có khái niệm thực tế về thời tiết ở Houston để khăn gói lên đường.

Sau ngày rời trường, tôi gặp lại Nhung lần đầu tiên tại Đại Hội PTG năm 2006. Hơn tám năm rồi tôi chưa gặp lại Nhung, nên tôi muốn đi Houston chơi một chuyến để thăm Nhung. Thỉnh thoảng tôi nhận được hình Nhung gởi, thấy nàng vẫn còn trẻ trung yêu đời lắm. Gởi hình cho Nhung tôi nói, Nhung ơi nhìn trong hình rứa thôi, ở ngoài Liên già hơn. Thì ai cũng rứa Liên ơi. Đón Liên Nhung nhớ tìm mụ tóc dài nghe, bữa ni Liên để tóc dài rồi.

Tôi đến Houston khoảng 2 giờ chiều ngày thứ bảy, giờ Houston. Vừa ra tới sân bay tôi gọi Nhung. Ừ, cứ ở trong nớ nghe Liên, Nhung đang vô đây, đừng ra ngoài mà lạc nhau hỉ. Vậy là tôi đứng yên một chỗ. Một hồi Nhung lại gọi, Liên ơi răng Nhung không thấy Liên. Tôi nhìn quanh để biết mình đang đứng ở đâu. Cổng số 5 A Nhung ơi. Ừ, được rồi đứng đó hỉ. Một hồi Nhung lại gọi, răng không thấy Liên nơi, Liên còn đứng đó không. Liên coi dùm Nhung Liên đang ở hướng mô. Ừ, hướng Bắc Nhung. North hả? Ừ Nhung. Rồi rồi Nhung tới liền.

Tôi nhìn vô phía trong thay vì hướng mặt ra đường, thấy Nhung chạy tới dớn dác tìm tôi. Tôi nhận ra dáng dấp nhỏ nhắn nhanh nhẹn của Nhung liền. Nhung dễ thương với chiếc quần sọt ngắn và áo màu hồng cánh sen. Nhung ơi Liên đây. Hai đứa tôi mừng rỡ gặp lại nhau. Thấy Nhung cũng rứa không thay đổi chi hết hỉ, còn đẹp mà trẻ trung lắm. Thiệt không Liên. Ừ, thiệt mà. Nhung hỏi anh Nam đi. Anh Nam cũng gật đầu, em lúc nào cũng đẹp mà trẻ nữa. Thấy chưa Nhung. Quay sang tôi, anh Nam nói Liên bữa ni thấy lạ. Dạ, em ốm hỉ. Nhung nói ừ, Liên ốm phải không? Tôi gật đầu cười khì, tại Liên sợ mập nên nhịn ăn. Trên đường về, anh Nam đưa Nhung và tôi đi ăn. Nghe anh Nam nói với Nhung. Phở ngon hỉ. Tới nơi tôi mới biết tên quán phở là Phở Ngon.

Nhung nói với Huyền Linh có tôi qua chơi, nên anh Hiệp và Huyền Linh hẹn gặp tối thứ bảy. Tối đó ra nhà hàng Jasmine thì gặp anh Hiệp - Huyền Linh, vợ chồng anh Triển bạn học cùng lớp với anh Hiệp. Chưa kịp vui mừng gặp lại anh Hiệp và Huyền Linh, và cảm động vì sự tiếp đón niềm nở của các anh chị, là Huyền Linh đã bắt đầu véo von chuyện kể. Anh Triển và chị Sơn vợ anh là đề tài rôm rả cho câu chuyện. Huyền Linh nói mối tình của anh chị là mối tình Ngưu Lang Chức Nữ mà tôi chẳng hiểu mô tê chi hết. Chỉ nghe Huyền Linh chọc ghẹo chị, nào là chị để anh Triển một mình coi chừng đó nghe, nào là chị ở xa anh rứa chị có nhớ anh không? Nhớ chứ hỉ, răng mà không nhớ cho được. Huyền Linh tự đặt câu hỏi rồi tự trả lời luôn bằng giọng hài hước mà không cười không được. Anh chị Triển chỉ biết ngồi cười chịu thua cho cô em Huyền Linh với tài ăn nói dí dỏm.

Ở đây có hát nghe Liên, ăn đi rồi hát. Cả Nhung và Huyền Linh cứ xúi tôi hát. Huyền Linh ngồi một bên nói nhỏ, lên hát một bài đi, nhớ nói là tặng cho anh Hiệp nghe. Tôi không định hát vì không thuộc bài. Anh Hiệp nói hát bài bữa hôm hát ở PTG cũng được. Tôi cười, khi hát thì học thuộc lòng mà hát xong là quên liền, phải coi lại mới nhớ, khổ rứa đó già rồi. Nhưng cuối cùng cũng liều lên hát một bài, một ca khúc thì đúng hơn, vì không thuộc bài nên chi ca có một khúc.

Ăn cơm tối xong Nhung rủ đi ăn chè. Chè Bamboo ở đây cũng đông khách, không còn chỗ ngồi nên chúng tôi kéo nhau qua ngồi quán cà phê Ông Già. Quán nầy cũng đông, phải chờ một hồi mới có bàn trống. Chưa kịp ngồi xuống là Huyền Linh đã bắt đầu đổi hướng qua tôi. Hỏi thiệt Liên nghe, Liên có ai chưa nè. Tôi lắc đầu định nói thôi già rồi, mà chưa kịp trả lời thì Huyền Linh đã đòi làm mai, rồi quay qua anh Hiệp, đưa hình cho coi liền đi anh Hiệp. Anh Hiệp ra tay hỗ trợ Huyền Linh liền. Vậy là một con nhạn là đà bị trúng đạn của Huyền Linh, anh chàng nào đó ở tận cuối chân trời bị Huyền Linh đem ra gán ghép cho tôi. Nói tới nói lui, chọc tôi đã đời rồi đề tài chuyển qua hướng khác, tôi thoát nạn.

Huyền Linh ni hắn tếu không chịu nổi. Không biết chuyện trên trời dưới đất đâu mà nói hoài không hết. Cũng không biết chuyện bắt đầu từ đâu mà mỗi người phụ hoạ một câu, tiếp nối nhau thành chuyện dài nhiều tập không đoạn kết. Cứ mỗi câu chuyện là Huyền Linh lại lôi ở đâu ra một chuyện tiếu lâm rất trùng hợp để kể, làm chúng tôi ngồi ôm bụng mà cười. Lúc ra về cũng chưa hết chuyện cười. Chị Sơn sơ ý bị vấp một cái, mọi người chưa kịp nhìn thấy là Huyền Linh đã kịp đãi giọng tếu ra liền, thấy chưa, em chưa kịp nói xong, coi chừng vấp là chị đã vấp rồi. Vậy là cười thêm một trận nữa trước khi chia tay.

Sáng chủ nhật Nhung và tôi rủ nhau ra chụp hình, quang cảnh quanh khu nhà ở của Nhung rất đẹp. Anh Nam làm phó nhòm chụp liên tục nhiều tấm hình mà lần nào anh cũng tự khen. Ồ đẹp lắm. Hai bà ngoại điệu ơi là điệu. Chụp hình xong anh Nam chở Nhung và tôi đi ăn sáng uống cà phê ở La Madeleine. Sau đó chúng tôi về nhà nghỉ trưa một chút, rồi đi ăn ở Pappa Deaux trước khi đi coi kịch Quang Minh Hồng Đào cùng với vợ chồng Sơn và Tú, cô bạn dịu dàng dễ thương, và cũng dễ thiện cảm của Nhung. Một Trăm Ngày Yêu đúng là một vở bi hài kịch đã khiến khán giả cười vang cả rạp, và cũng đã làm nhiều người phải rơi nước mắt. Coi kịch xong chúng tôi đi ăn tối. Câu chuyện của vở kịch là đề tài cho chúng tôi trong bữa ăn, và cũng là chuyện để Nhung và tôi đem ra nói trên đường về nhà. Rứa là hết hai ngày rồi Liên hỉ. Đi chi mà có mấy ngày. Ừ, mau ghê hỉ, thôi kệ gặp nhau là vui rồi. Liên ơi, Nhung hẹn Huyền Linh rồi, ngày mai bọn mình đi ăn ở Kim Sơn nghe. Ừ, mai gặp lại Huyền Linh thì tha hồ mà cười.

Chưa kể xong chuyện ba ngày ở Houston thì đã thấy Nhung nhắn tin. Liên ơi, vô đọc bài của Huyền Linh viết nghe Liên. Tối nay ngồi đọc bài Một Ngày Vui của Huyền Linh viết hay và vui quá mà nhớ bạn, nhớ chuyện trên trời dưới đất ôm bụng cười bò lăn, nhớ những ngày vui ở Houston, và nhớ cái tình bạn bè dành cho mình thật là cảm động.

Bốn đứa bọn tôi ăn trưa ở Kim Sơn xong là chạy qua quán Bamboo ngồi ăn chè tán dốc, luôn tiện chờ anh Nam và anh Hiệp để cùng đi ăn tối. Huyền Linh đang mơ màng chuyện chi không biết, nghe Nhung hỏi, được không? Cô nàng nhanh nhẩu trả lời, Linh thấy anh chàng ni được đó. Bọn tôi phá lên cười. Nhung vừa cười vừa nói, ta hỏi chè ăn được không mà mi nói cái chi rứa. Ăn chè xong chúng tôi kéo nhau qua nhà hàng Tony Thái ăn tối, vừa ăn vừa nói hết chuyện nọ tới chuyện kia, cười nói đã đời cuối cùng mới biết hôm đó 20/10 là ngày sinh nhật anh Hiệp. Thật là Một Ngày Vui.

Sáng thứ ba, khoảng hơn 9 giờ Nhung gọi tôi. Liên ơi dậy chưa. Liên thức dậy hồi sớm mà không gọi để Nhung ngủ. Nhung dậy nãy chừ rồi. Liên nhớ coi lại đồ đạc coi chừng quên nghe. Ừ Nhung, Liên xong hết rồi. Theo Nhung ra ngoài, bữa ăn sáng đã được Nhung bày biện rất khéo trên chiếc bàn nhỏ phía ngoài sân. Hai đứa tôi vừa ăn sáng vừa kể chuyện ngày xưa, chuyện mình chuyện đời.

Gần tới giờ, anh Nam về chở Nhung và tôi đi ăn trước khi ra phi trường. Nhung tiễn tôi, anh Nam dặn đừng khóc nghe. Cả hai đứa tôi đều nói, dạ không khóc. Mấy ngày ở Houston vui quá. Chia tay nhau hai đứa tôi không khóc, chỉ tiếc thời gian qua mau.