(Ghi lại một chút kỷ niệm ngày Bích Liên đến Houston)
Mùa thu mùa của ngọt ngào của yêu thương nên Bích Liên đã làm một chuyến du hành đến Houston miền đất nồng ấm đầy tình người và chúng tôi đã có những ngày vui bên nhau.
Tối chủ nhật Tuyết Nhung gọi điện thoại nhắc tuồng là nhớ cái hẹn sáng mai. Ông xã thúc hối: Sao em không phone lại cho Ngọc Lan xem sao, vì hôm thứ bảy cô nàng đi hành hương bên Mexico chưa về. Miệng nói thôi mệt gọi hoài nhưng tay lại nhắc máy. Đầu dây bên kia vẫn giọng nói dịu dàng dễ thương của cô nàng: Lan Nguyễn đang nằm trong vùng phủ sóng, ngoài vùng phủ mền nên ấm qúa không thể nghe. Tức qúa sáng mai mới tám giờ sáng tôi gọi lại, Lan còn ngũ nướng. Chín giờ thiếu mười lăm cô nàng gọi lạ. Rủ Lan đi chơi với Liên và Nhung, Lan ỏng eỏ mắc đi làm, thôi Lan gọi vào sở xin nghỉ nói đau đầu hay đau mông chi đó ….Lan kỳ kèo Linh nói lại tụi hắn 12 giờ đi vì 11 giờ sớm quá sợ sửa soạn không kịp. Trời đất sửa soạn chi kỷ vậy cô em, toàn con gái đâu có con trai. Áy rứa mà 10 giờ 30 tôi đang đề máy xe, Lan gọi lại năn nỉ: Linh ơi mi chịu khó kéo dài một chút nữa đi nữa tiếng nữa được không? hay Linh gỉa đò đi trễ? Không được đâu, Linh mà trễ tụi hắn đè Linh ra xử mần răng. Lan liền đổi chiêu; Linh thông cảm nhà xa …..thôi được 20 phút thôi đó.
Đang lò mò tìm chỗ đậu xe Nhung đã réo om xòm:
- Linh tới đâu rồi?
- Tới trước cửa Kim Sơn rồi chị hai!
Khi Ngọc Lan bước vào, đẹp ơi là đẹp hèn chi cần nhiều thời gian để tô điểm. Lan và Liên cả hai đều không nhận ra nhau. Phải kể ra tau ngày xưa ngồi đâu, tau thế này thế nọ mới ừ, ừ, rứa rứa.
Màn kịch của bốn bà nhiều chuyện bắt đầu mở màn, ôi thôi đủ thứ chuyện. Từ chuyện thầy cô đến chuyện bạn bè, hàng xóm, bồ bịch….chuyện xưa chuyện nay tha hồ tán hưu tán vượng. Ê tạm ngưng nói đã để đi ăn. Thế là bốn cô nương nhào vô tấn công mấy dãy thức ăn. Món gì cũng thử cũng chọt và đổi đề tài qua nấu ăn lúc nào không nhớ. Người ta nói nam thực như hổ, nữ thực như miêu mà tụi mình thì …bốn bà còn chống chế: Nữ đây là nói nữ sinh chứ mình gần sáu bó rồi còn nể nang e dè gì nữa nên tha hồ múa may quay tròn với các dĩa thức ăn, all you can eat mà, ăn đi mai tập thể dục thêm. Lúc đầu cô em Bích Liên còn ăn rau nhưng sau bị tụi tôi nói qúa: Đi làm còn có vacation thì tu hành cũng có ngày nghỉ chớ. Thế là cô nàng nghe theo lời xúi dại của bạn bè ăn xả láng mai ăn chay tiếp. Hết bánh mặn đến chè, hột é… ăn mệt nghỉ ngồi nói dốc tí nữa ăn tiếp. Cà kê vậy mà ngồi từ lúc nhà hàng mở cửa 11 giờ sáng đến 3 giờ trưa nhà hàng đóng cửa mới nhổ neo. Cô tiếp viên than thở, sáng nay em chỉ có ba bàn mà mấy chị ngồi lâu qúa, làm Nhung mủi lòng lì xì thêm tiền tip cho chị ấy.
Rời Kim Sơn , bốn cô nương lội bộ mấy bước qua tiêm chè Bamboo. Cả bọn định uống nước lạnh thôi vì còn no, nhưng Nhung cản vì uống nước họ đâu cho ngồi lâu, ấy thế là lại ăn chè. Chọn một bàn ngoài trời ngồi vừa ăn vừa ngắm cảnh, ngắm người qua lại. Liên than mệt vì vật lộn mấy ngày liên tiếp ừ thôi nhắm mắt lại ngũ xí đi. Nhưng nhắm mắt có nhắm miệng được đâu vì ba cô nàng nói chuyện vui quá dại gì không tham gia. Mà công nhận chuyện đâu mà nhiều tứ cô nương nói hoài không hết, không mệt. Houston ưu đãi khách phương xa nên hôm đó trời trong xanh gió mát, không khí trong lành tha hồ mở máy mà không bị nóng máy. Bốn cái đài phát thanh liên tục vui ơi là vui. Lan man một hồi đến đề tài sắc đẹp. Phải công nhận gái PTG đẹp thiệt! Bốn bà già tự tin phát biểu không tin ngắm lại bốn đứa tụi mình đi. Linh nói:
- Liên cao đẹp, Nhung ốm gọn, Lan nhỏ xinh, Linh vừa….
Ấy thế là ba cái miệng xinh xắn cùng XÌ !!!!! nước văng tứ tung, Linh vội vàng đính chính:
- Chưa Linh nói chưa hết mà, gượm đã, Linh vừa lùn, vừa mập đúng không? cả bốn cô nương cùng cười vui vẻ.
Nói dóc đã đời đến sáu giờ các phu quân đi làm tan sở chạy đến, cả nhóm lại lội bộ qua nhà hàng Thái Tony ăn tối. Thật là tiện lợi, khỏi cần lái xe vòng tới vòng lui chi cho mệt, vì ăn no rồi làm biếng nên đi bộ vài bước là có hàng quán ngay bên cạnh. Bửa ăn tối thật vui, thật đầm ấm trong tình bạn bè. Câu chuyện được nổ giòn với đủ mọi đề tài, nhất là đề tài ngày xưa khi đi học, nghịch phá như thế nào chừ tha hồ kể.
Thời gian qua mau, mới đó mà đã 10 giờ đêm, Nhung còn đòi qua quán Ông Già bên cạnh uống cà phê, nhưng thôi phải về vì ngày mai còn có việc của ngày mai và Lan nhà quá xa. Nếu có ai theo dõi chắc phải cười và phục bốn cô nương còn khoẻ quá lết hết quán này qua quán khác không biết mệt và ăn hàng quá cỡ.
Cám ơn Bích Liên đã chiụ khó đi xa đến gặp bạn bè, cám ơn Lan Nhung đã đến để bô tứ chúng mình có một ngày vui bên nhau thật đáng nhớ. Liên còn ước phải chi tụi mình cứ như ri mãi đừng có già thêm nữa, vì sợ càng già càng yếu không đi xa được. Khi viết bài này Linh mới chợt nhớ ra là tụi mình không có chụp một tấm hình nào hết vì lo nói đâu có nhớ. Đúng là chúng mình đã già rồi các bạn ta ơi. Tình cảm của học trò trường Phan Thanh Giản thật nồng ấm như lời thơ của Thái Tú Hạp:
Về đây thắp lửa yêu thương
Tình Phan Thanh Giản nghìn phương đậm đà.