Để theo lời yêu cầu của chị Bích Liên, Huy đăng bài nầy
lên
trang web
trong khi chị trên đường ra phi trường đón
người
bạn tri âm của chị, chị Mai Thị Dung,
niên khóa 72-73.
-
Đình Huy (24 tháng 7, 2009) -
(Nguyễn Bích Liên)
Tôi quen biết Mai Dung, cô bạn có vóc dáng nhỏ nhắn với khuôn mặt hiền lành
và nụ cười nhân hậu, từ những năm Trung Học
tại trường Phan Thanh Giản Đà Nẵng. Tuy học
chung lớp nhưng Mai Dung học Pháp Văn còn tôi
học Anh Văn. Chúng tôi không gặp lại nhau từ
sau ngày rời ghế nhà trường. Từ đó, tôi không
biết tin tức gì về Mai Dung nhưng tôi vẫn còn
nhớ trong tâm hình ảnh Mai Dung của những ngày
còn đi học.
Cách đây mười mấy năm, Mai Dung đến thăm tôi
vào những ngày nghiệt ngã nhất trong cuộc đời
tôi. Lúc đó tôi thật sự rất là cô đơn. Tuy ngày
còn đi học Mai Dung và tôi không chơi thân với
nhau, nhưng cho đến bây giờ Mai Dung vẫn là một
trong những người bạn mà tôi qúy mến.
Mai Dung hỏi thăm tin tức về tôi qua bạn bè
khi vừa đến Mỹ. Tôi rất ngạc nhiên và rất mừng
khi nhận được điện thoại của Mai Dung. Từ đó
Mai Dung và tôi thường xuyên liên lạc với nhau.
Chúng tôi hiểu và cảm thông nhau qua nhiều tâm
sự. Mai Dung cảm thấy tiếc vì lúc còn ở Việt
Nam đã không có nhiều cơ hội gặp tôi. Tôi cũng
nghĩ vậy, và cũng lấy làm tiếc không gặp Mai
Dung nhiều lúc còn ở Việt Nam . Qua Mỹ, chúng
tôi lại ở cách nhau quá xa. Một đôi lần Mai Dung
rủ tôi về thành phố Conyers nơi mà Dung đang
ở, nhưng thực sự khó có thể thay đổi chỗ ở khi
mà mọi thứ ít nhiều đã có phần ổn định. Hơn nữa
gia đình tôi cũng đang ở San Jose.
Mai Dung chưa lần nào về dự Đại Hội Phan Thanh
Giản vì bận rộn gia đình và Mai Dung ở mải tận
bên tiểu bang Georgia. Kỳ Đại Hội nào tôi cũng
rủ rê Mai Dung về tham dự, nhân tiện về ở chơi
với tôi vài ngày. Lần nầy cũng vậy, tôi lấy lý
do là Đại Hội kỷ niệm 55 năm ngày thành lập trường,
và lần đầu tiên được tổ chức tại San Jose để
nài nĩ Mai Dung. Hôm gần cuối tháng ba, Mai Dung
điện thoại cho tôi nói là sẽ về San Jose tham
dự Đại Hội. Tôi vui mừng lắm nên vội vàng đăng
ký tên Mai Dung như để chắc chắn là Mai Dung
sẽ không thể từ chối nữa. Khoảng một tuần sau,
chúng tôi lại nói chuyện qua điện thoại. Hai
chúng tôi nói chuyện với nhau thật lâu. Mai Dung
còn quả quyết:
- Lần ni là nhất định rồi đó.
- Chắc chắn đó nghe Dung, L đăng ký tên Dung
rồi đó.
- Nói thiệt mà, nếu lần ni mà Dung không đi được
nữa là kể như không bao giờ Dung đi
được...
Vậy mà ngay hôm sau, Mai Dung gọi điện thoại
cho tôi hoảng hốt báo tin là không đi dự Đại
Hội được vì anh Đức chồng Dung vừa bị tai nạn.
Anh bị thương khá nặng phải đưa vào bịnh viện
cấp cứu bằng máy bay. Tôi lo lắng hỏi han Mai
Dung đủ thứ…
- Dễ sợ quá Dung hỉ, mới nói ngày hôm qua đó
mà ai ngờ chuyện xảy ra hỉ.
- Ừ, khi mà Dung nghe tin là Dung rã rời, tự
nhiên Dung sụp đổ hoàn toàn, Dung cứ sợ ổng chết…
Mai Dung cho biết anh Đức bị gãy xương sườn,
xương đòn gánh tay, và phổi bị chấn thương, sau
nầy sợ khó mà hồi phục trớ lại bình thường. Tôi
cố an ủi Dung:
- Thôi kệ còn sống là được rồi, hy vọng ảnh
sẽ bình thường trở lại, Dung đừng lo quá…
Nói chuyện với Mai Dung xong, tôi cứ miên man
suy nghĩ về cái vô thường của cuộc đời. Mọi việc
đều có thể xảy ra bất chợt đến không ngờ. Vài
ba hôm là tôi lại điện thoại hỏi thăm tình trạng
sức khỏe của anh Đức. Cho đến khi biết anh đã
tự ăn uống, đi lại được, và đang dần phục hồi
thì tôi yên tâm. Lúc nầy Mai Dung đã trở lại
với công việc hằng ngày của mình vì không thể
ở nhà lâu được. Đoạn đường trong tương lai lo
cho gia đình và con cái chỉ một mình Mai Dung
gánh vác. Tuy vậy, tôi hy vọng Dung sẽ chống
đỡ nổi bởi tôi biết cái ý chí vững vàng, mạnh
mẽ trong con người Mai Dung. Tôi không hứa chắc
với Mai Dung, nhưng tôi nói thế nào tôi cũng
sẽ về bên đó thăm Mai Dung một ngày gần đây.
Chiều nay Mai Dung điện thoại cho tôi bất ngờ
báo tin là sẽ về dự Đại Hội. Sức khỏe anh Đức
lúc nầy đã khá hơn, nên anh và con gái khuyến
khích Mai Dung đi chơi một chuyến. Có lẽ vì muốn
Mai Dung được thoải mái tinh thần và bớt căng
thẳng sau cú sốc vừa rồi. Mai Dung gọi tôi lúc
Dung đang ở trên mạng vi tính đăng ký vé máy
bay.
- L nè, L đón Dung ở phi trường được không
L?.
Tôi hơi ngạc nhiên, ngờ vực trả lời:
- Được, mà Dung về đây hả, khi mô Dung về?
- Thì Dung về dự Đại Hội.
- Thiệt không rứa Dung…
Giọng tôi nghẹn lại, có lẽ bởi cảm giác vui
mừng vì sắp gặp lại Mai Dung hay bởi cảm giác
được đối diện với một tình bạn chân thành thực
sự. Tôi nghe Mai Dung nói phía bên kia điện thoại:
- L khóc hả? Trời ơi, hắn mừng quá hắn khóc
kìa. Rứa là thôi Dung phải đi.
- Ừ, tự nhiên nghe Dung về đây L mừng quá, tưởng
là Dung không đi được rồi…
Tôi ngồi xuống bàn viết vội những dòng thân
mến nầy với rất nhiều cảm xúc trong lòng. Tôi
muốn viết để ghi lại kỷ niệm chuyến đi nầy của
bạn tôi, và để làm quà tặng nhân dịp Mai Dung
về San Jose tham dự Đại Hội. Tôi lại nghĩ đến
khuôn mặt hiền lành và nụ cười nhân hậu của
Mai Dung….
Thân Tặng Mai Dung
San
Jose - 26 tháng 5, 2009