Zona Josephine Ascencio
(Nguyễn Bích Liên Dịch)



Tôi không ngờ mình đã đón mừng lễ Giáng Sinh trong lẻ loi buồn bã.

Năm ngoái chúng tôi đã cùng nhau tay trong tay đón mừng những ngày lễ, cùng nhắp những giọt rượu nồng ấm, và cùng xem những phim Giáng Sinh xưa. Những ngày lễ kỷ niệm của chúng tôi không có gì đặc biệt đối với mọi người, nhưng đó là những ký ức đẹp đẽ nhất đối với chúng tôi. Những kỷ niệm dễ thương mà sẽ còn mãi trong tôi cho đến cuối đời. Tôi hy vọng anh cũng nghĩ như vậy.

Anh đã ra đi mà không nói một lời nào vào mùa xuân. Tôi tưởng đã gặp anh để cùng ăn tối tại một tiệm ăn mà chúng tôi ưa thích, nhưng sau một tiếng đồng hồ chờ đợi, nỗi đau tràn ngập trong tôi khi anh không đến. Tôi tức tối gọi điện thoại cho anh, tin chắc là anh đã quên buổi hẹn, nhưng anh đã không trả lời điện thoại.Từng phút trôi qua tôi bắt đầu lo lắng, nên tôi không đợi nữa và trở về nhà.

Khi tôi về đến nhà, những ngọn đèn vẫn chưa được bật sáng. Căn nhà vẫn yên ắng nói lên rằng không có gì khác lạ từ lúc tôi đi. Anh đã không có ở nhà, ngay cả không trở về nhà sau khi tan sở. Không có gì khác để làm, tôi đi vào nhà và chờ đợi.

Đã mấy tháng rồi, vài lần tôi gọi điện thoại đến nhiều bịnh viện và sở cảnh sát, nhưng tôi vẫn cứ chờ đợi. Bạn bè và người nhà của họ khuyên tôi đừng hy vọng nữa, họ nói rằng càng ngày họ càng không tin là anh ấy sẽ trở về; nhưng ngoại trừ căn nhà vắng vẻ nầy, hy vọng là tất cả những gì mà tôi có. Họ có nhận ra rằng họ tàn nhẫn biết bao khi họ bảo tôi hãy gạt anh qua một bên và quên anh đi một cách đơn giản như vậy không? Có phải họ không biết họ thật là vô lý khi bảo tôi như vậy không?

Những điều lo lắng nầy thường làm tôi khóc khi nghĩ đến không biết anh đang ở nơi đâu, và có thể anh đã chết. Tôi thấy mình không tìm ra giải đáp, phải cố để tìm ra manh mối và những hành vi mà có thể tôi đã bỏ sót vào lần cuối cùng tôi gặp anh.

Lần cuối cùng chúng tôi bên nhau…

Anh vừa từ sở làm trở về nhà và dường như có vẻ bối rối. Tôi hỏi anh có gì không, nhưng chỉ nhận được một nụ hôn, và anh làm như không có gì quan trọng. Anh có vẻ xa cách khi chúng tôi cùng ăn tối; chúng tôi ăn mà không nói chuyện với nhau như thường lệ, và tôi lo sợ đã làm điều gì đó để anh buồn. Tôi hỏi anh có phải là tôi đã làm anh buồn, anh cười để tôi được yên lòng và nói rằng:

- Em có thể là một tài sản xứng đáng duy nhất trong đời anh lúc nầy.

Tôi đáp lại:

- Không phải như vậy. Có phải có chuyện gì xảy ra ở sở khiến anh buồn lòng không?

- Vâng, nhưng anh không muốn nói về điều đó. Anh chỉ muốn ôm em ngủ trong vòng tay của anh.

Thế rồi, chúng tôi đi ngủ, anh đã ôm trọn lấy tôi trong vòng tay anh, cho tôi cảm giác che chở và yêu thương mà chỉ có anh mới có thể đem đến cho tôi cảm giác như vậy. Tôi cố nhớ thử là có điều gì đã phiền hà đến anh ngày hôm đó để anh phải biến mất ngay ngày hôm sau. Tuyệt nhiên không có gì quá đáng để làm tổn thương đến người chồng đáng yêu của tôi hết. Anh đã đi làm vào sáng hôm sau trong khi tôi còn đang ngủ. Tôi ngay cả không nói với anh lời chào tạm biệt. Tôi cứ suy nghĩ mãi trong đầu về đêm hôm đó, sao tôi không làm điều gì lúc ấy; giá mà tôi bảo anh nghỉ làm một ngày, giá mà tôi cứ nhất định muốn biết chuyện gì đã xảy ra với anh, giá mà tôi thức dậy sáng hôm đó để nhìn anh một lần nữa trước khi anh ra đi vĩnh viễn, thì biết đâu mọi việc đã khác hơn.

Tiếng nện ầm ĩ trên cánh cửa khiến tôi giật mình, phá tan đi dòng suy nghĩ của tôi. Chỉ một giây đồng hồ, tim tôi đập liên hồi. Có thể đó là anh!

Ý tưởng đó vụt tắt trong tôi. Mỗi một tiếng đập cửa đều cho tôi hy vọng như vậy, chỉ một giây thôi, nhưng chẳng phải là anh. Tôi chụp vội cái áo choàng và đi lững thững chậm chạp về phía lối vào.

Hé nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa tôi thấy một người thanh niên trẻ khoảng hai mươi tuổi trong bộ đồng phục như người đưa tin. Lạ thật. Tôi không quen biết người nào để được giao quà trong ngày lễ Giáng Sinh.

Tôi mở cửa. Không nhìn vào mặt tôi, người giao quà đưa cho tôi một hộp quà nhỏ màu xám có thắt giải nơ màu xanh đen và quay lưng đi ra đường, dứt khoát đi khỏi nhà tôi mà không nói gì. Tôi gọi với theo anh ta, lạ kỳ không biết món quà đó của ai gởi, nhưng anh ta đã đi mất.

Cái lạnh cóng của mùa đông làm ửng đỏ hai má tôi, nên tôi cầm chiếc hộp quay vào nhà. Không có địa chỉ ở phía ngoài mà cũng không có cả tấm thẻ ghi là gởi cho ai. Tuy nhiên, người giao hàng lạ mặt dường như chắc chắn món quà là của tôi, và trong thâm tâm, tôi cũng quả quyết đó là món quà của mình.

Thật nhẹ nhàng, tôi liền mở giấy gói bên ngoài, thắc mắc không biết cái gì ở bên trong. Nỗi vui mừng như cơn lốc ập đến trong tôi cùng với nỗi lo âu hồi hộp khi tôi mở chiếc hộp giấy cạc-tông và lấy tờ giấy lụa mỏng màu trắng ra.

Ở bên dưới chỉ vỏn vẹn và tức thì tôi nhận ra ngay món quà. Đó là chiếc đồng hồ đeo tay của anh! Chiếc đồng hồ tôi đã tặng anh như một món quà sinh nhật cùng một năm chúng tôi quen nhau. Anh đã đeo chiếc đồng hồ tối hôm đó và kể từ đó nó vẫn luôn bên anh.

Lòng tôi bỗng hoang mang lo sợ, có phải đây là một điềm dữ; người ta đã bắt giam chồng của cô ta để cô ta trở thành người đàn bà đơn độc thì thật là một điều quá nhẫn tâm. Vào lúc đó tôi thấy một mảnh giấy thường dùng để viết thư được gấp lại đặt ở phía dưới chiếc đồng hồ. Dù nước mắt đã bắt đầu làm nhòe mi tôi, nhưng tôi vẫn cố để đọc những hàng chữ:

Laura Yêu Qúi Của Anh,

Rất tiếc là anh không thể bên em để đón mừng lễ Giáng Sinh. Anh hy vọng anh có thể giải thích với em nhiều hơn, nhưng hãy tin tưởng ở anh khi anh đưa ra lý do chính đáng cho sự vắng mặt của anh; và bây giờ anh biết rằng chẳng bao lâu nữa anh sẽ trở về bên em. Laura, anh không thể ở nhà với em tối nay, nhưng em luôn ở trong tim anh. Anh đang nhớ về em với nhiều yêu thương trong ngày Lễ Giáng Sinh nầy. Và anh sẽ trở về với chiếc đồng hồ đeo tay của anh.

Yêu Em, Robert


12/31/2010