Nhóm chúng tôi bắt đầu cho hai ngày đi trại tại hồ Coyote nằm ở phía Nam San Jose vào thứ bảy 06-07/08/11. Anh Nam đã sắp xếp mọi thứ từ vài tháng trước. Con số dự trù là 35 người nhưng cuối cùng chỉ còn khoảng hơn 20 người. Nhóm Sóng Giang và những người bạn LT. Buổi cắm trại vui đến nỗi khi về lại San Jose mà chúng tôi vẫn chưa muốn tan hàng, cả nhóm còn tập trung tại nhà anh Hùng để thưởng thức món cá nướng cuốn bánh tráng, và kể lại chuyện vui của hai ngày cắm trại mà cười nghiêng ngả.

 

Từ ngày đi cắm trại, anh Nam đã được gắn liền với cái tên Trại trưởng, người khởi xướng để có buổi cắm trại và là người lo đủ mọi thứ đồ dùng, và thức uống cho cả nhóm. Chị Bích Đào, người được mệnh danh là bưởi bởi câu chuyện tếu mà nhóm Sóng Giang thường nhắc mỗi khi cả nhóm có dịp họp mặt . Có câu nói vui là “Anh Nam nhà mình trèo lên cây Đào mà hái được bưởi mới tài.” Câu chuyện mà lúc đầu tôi nghe cũng chẳng hiểu mô tê chi hết, cho đến khi mọi người cười rộ lên lúc chị Đào đến nhà anh Hùng đem theo bưởi của chị. Anh Hùng cũng nói một câu trở thành câu nói bất hủ mà vài người trong nhóm cũng thường nhắc “Trời sinh Nam mà còn sinh Đào mới có chuyện để mà nói.”

Kể theo vai vế thì anh Hùng lớn nhất, anh luôn nhiệt tình tổ chức những buổi họp mặt vui chơi trong nhóm. Người đề xướng lấy tên Sóng Giang để đặt cho nhóm là chị Thúy Lan, người hiền lành, vui tính, và cởi mở là phu nhân của anh Hùng. Anh chị rất vui vẻ, hòa nhã, và chịu chơi nên ban Sóng Giang sẽ còn hoài những buổi ăn uống ca hát. Nhóm kết bạn với nhau được mấy tháng nay nhưng rất thân. Mỗi lần chúng tôi gặp nhau tại nhà chị Thúy Lan là chị thường giữ chúng tôi ở lại chơi lâu bằng câu nói đùa “Cứ vui chơi xả láng sáng về sớm.” và không quên nở nụ cười hiền lành, tâm đắc với cái tên Sóng Giang..

Người tạo nên không khí vui tươi cho cả nhóm là hai tay đàn Guitar Nguyễn Tất Lâm và Đào Hữu Gia. Nguyễn Tất Lâm cũng là cây tếu của nhóm, hễ có Lâm là cả nhóm được dịp ôm bụng cười bò lăn vì những câu chuyện tiếu lâm dí dỏm. Đào Hữu Gia tạm dịch là nhà có đào thành ra lúc nào Gia cũng có đào bên cạnh, đó là Yến, đào nhí dễ thương của Gia. Tiếp đến là Thùy Dương, giọng ca trữ tình trầm ấm của ban Sóng Giang và phu quân là Jo, mà chị Thúy Lan thường nói, “Tui thích tính Jo vì Jo rất là Natural.” Chị Bích Hy, giọng ca nổi tiếng một thời tuổi trẻ. Còn có người bạn nhỏ của ban Sóng Giang là Lan nhí hiền lành, dễ thương. Sự tích của cái tên Lan nhí thì phải hỏi chị Thúy Lan vì chị thân với Lan, “Lan nhí tính tình dễ thương, tui thương Lan nhí như em gái tui dzậy đó.” và tôi, người đang ngồi trước bàn phím hí hoáy ghi lại đôi dòng để nhớ hoài cho mai sau, khi mà tuổi đời không còn “trơ gan cùng với chân cứng đá mềm.”

 

Sắp xếp ấn định ngày giờ xong đâu vào đó chỉ chờ ngày lên đường đi cắm trại. Ai nấy đều hăm hở hưởng ứng cuộc vui và háo hức chờ đợi đêm lửa trại. Mọi thứ đã sắp xếp xong. Lịch trình và ngày giờ cũng đã công bố. Vào giờ chót anh Hùng đề nghị “Đi gì mà trễ quá,12 giờ mới bắt đầu khởi hành, rề rà cũng đến một giờ, lên tới nơi đóng trại xong là chiều rồi, mất hết một ngày quá uổng. Thay vì vậy đi sớm thì có cả một ngày để vui chơi.” Vậy là chương trình cắm trại lại thay đổi ngày giờ hành quân, đổi địa điểm tập trung và giờ khởi hành sớm hơn.

Theo dự tính, tôi và Lâm sẽ đi chung với anh Hùng chị Lan, anh Nam thì đèo theo ba mẹ con Lan nhí và hai con chó con của anh, Thùy Dương thì quá giang theo Gia Yến vì Jo cuối tuần phải về thăm Bố ở Nam Cali và sẽ về tham dự vào chiều thứ bảy, anh Chính độc hành từ San Leandro, anh Hải Triều chị Kim Anh, anh Ngân chị Từ Uyên, và anh Nghĩa chị Diệp thì tự túc cho hành trình đường xa. Giờ chót vẫn còn có thay đổi, Lan nhí tháp tùng theo anh chị Hồi & Dung. Đào thì vui chơi nhưng không quên công việc nên chiều thứ bảy mới đi cùng với Bích Liên MC và anh Hải.

Anh Nam sáng hôm đó còn phải tất bật đi mua thêm nhiều thứ nào là bánh mì, nước uống, bia rượu, trà, cà phê, nước đá v.v…Chúng tôi gọi nhau ơi ới để cùng lên đường. Mỗi người xuất phát tại một địa điểm khác nhau nhưng cuối cùng thì đoàn xe tám chiếc không hẹn mà ngẫu nhiên lại gặp nhau trên cùng một đoạn đường xa lộ hướng về phía Nam San Jose. Nhìn tám chiếc xe sau trước chạy nối đuôi nhau trên đoạn đường giao tiếp hướng về phía hồ Coyote mà lòng tôi bỗng vui chi lạ, như được góp phần làm nên một chuyến đi lịch sử, bởi cuối cùng những tấm lòng thân hữu dường như đã gặp nhau tại tâm điểm để có được một chuyến đi cắm trại như mong muốn.

 

Chúng tôi đến công viên Coyote vào lúc gần trưa để nghỉ chân phía bên ngoài nơi cắm trại. Bữa ăn trưa được bày ra tuy đơn giản nhưng không kém phần thịnh soạn với bánh mì ba tê, thịt nguội, do chị Thúy Lan tự tay làm. Còn có dưa leo, dưa chua, tương ớt, và có cả những cọng hành ngò xanh mướt làm cho món bánh mì thêm phần hấp dẫn, và ngon miệng hơn vì ai cũng đang đói bụng. Phần giải khát không chỉ có nước uống, soda, bia và rượu vang, mà còn có chè đậu xanh thơm ngon, ngọt lịm do chị Kim Anh khoản đãi. Tuy là buổi cắm trại đường xa nhưng trên bàn cũng có một chậu hoa hồng xinh tươi, làm xoa dịu phần nào cái nóng nực của buổi trưa hè. Cả nhóm vừa ăn vừa chuyện trò tán gẫu, và tất nhiên không thiếu những câu chuyện tiếu lâm với những nụ cười dòn tan, và những khuôn mặt vui tươi rạng rỡ.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu cuộc đi bộ đường dài dọc theo bờ hồ khá đẹp, và rất nên thơ với dòng nước trong xanh lăn tăn những gợn sóng hiền hòa. Những dãy núi chập chùng, những rặng cây xanh rì tạo nên vẻ hùng vĩ của núi rừng. Khung cảnh thiên nhiên hiện ra tưởng như gần, mà xa mãi phía bên kia bờ hồ làm cho ta có cảm giác như muốn tìm đến gần hơn để tận hưởng hết vẻ đẹp thiên nhiên mà tạo hóa đã ưu đãi con người. Không khí của buổi trưa hè không nóng gay gắt. Những cơn gió mang hơi mát từ bờ hồ thổi vào người nhẹ nhàng, mát dịu. Những tiếng nói cười rộn rã vang lên giữa trưa hè nắng gió như những tâm hồn trẻ trung không hề vướng bận sự đời ô trọc.

  

Đến 3 giờ chiều chúng tôi mới bắt đầu đến địa điểm cắm trại. Lúc nầy thì chúng tôi tập trung lực lượng kẻ khiêng người vác, tất cả những đồ đạc trên xe được đem ra nào là lều chõng, thức ăn, son nồi, củi lửa, cà phê, bia rượu, nước đá v.v…Dự tính cho hai ngày mà anh Nam chuẩn bị rất chu đáo không thiếu một thứ gì. Dựng lều xong, mọi người đã bắt đầu thấm mệt thì cũng vừa tới giờ cơm chiều. Chị Thúy Lan làm một nồi thịt kho trứng to tướng, thịt nướng thì có sườn bò, thịt gà, và thịt bò ướp hành. Chị Dung thì làm món gỏi đu đủ ngon tuyệt. Lâm và Yến nhanh nhẹn phụ trách nướng thịt, và bắp, rồi lăng xăng chạy tới chạy lui phục vụ cho cả nhóm. Mọi người ăn uống lai rai cho đến lúc mặt trời ngã bóng cuối chân đồi.

 

Lâm trở về với vị trí tay đàn Guitar cố hữu của mình. Chương trình văn nghệ bắt đầu với bài hát tâm đắc của Gia “Tôi Đi Giữa Hoàng Hôn” thì cũng đúng lúc hoàng hôn vừa buông xuống. Mọi người cùng nhau quây quần bên lửa trại, ánh lửa bập bùng soi rọi từng khuôn mặt thân quen mà lúc nầy dường như gần gũi hơn và thân thiết hơn. Những tiếng hát ngân nga trong đêm, cùng những bài hợp ca và những tiếng vỗ tay bắt nhịp, những câu chuyện tiếu lâm tiếp nối, những tiếng cười rộn ràng liên tục, và những tràng pháo tay rầm vang tự do làm không khí đêm lửa trại thêm rộn ràng, sôi động. Mãi đến khuya khi sương bắt đầu thấm lạnh, và ánh lửa cũng tàn dần thì cả nhóm mới chịu tan hàng. Mọi người ai về lều nấy rồi mà vẫn còn những chuyện vui tình tứ khi bất ngờ Đào la lên “Anh Nam mặc lộn quần của Đào.” Còn anh Hùng thì “Lan kéo lên chút nữa chứ không thôi còn ngắn quá.” Không cần biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe chừng đó thôi là những tràng cười tiếu lâm lại rân rang vang lên trong đêm khuya im vắng dường như bất tận.

 

Sáng hôm sau, cả nhóm lại bắt đầu cuộc đi bộ đường dài hướng về một phía khác của bờ hồ Coyote trước khi nhổ trại. Ánh nắng ban mai vừa hé trên đỉnh đồi mang theo chút ấm áp mùa hè, nhưng sương mai vẫn còn đâu đó giăng mờ phía bên kia dãy núi làm nên một bức tranh thiên nhiên mờ ảo tuyệt đẹp. Buổi cắm trại cuối tuần làm mọi người vui hẳn lên dường như quên đi những tất bật, hối hả của đời sống hằng ngày. Dư hương của hai ngày cắm trại vẫn còn nên khi về đến San Jose mà chúng tôi vẫn chưa muốn chia tay. Vậy là cả nhóm lại họp mặt bàn tròn bằng món cá nướng, và những câu chuyện làm nên những trận cười rân rang như pháo nổ lại được tiếp tục...