Thời gian cứ nhẹ nhàng, lặng lẽ trôi, mang theo từng chặng tháng ngày đi vào quá khứ. Tưởng như không lâu lắm, vậy mà đã hơn mười lăm năm tôi mới có dịp trở lại Seattle.

Huy-Ngọc là em trai và em dâu út của thầy Võ Anh Dũng chắc các anh chị PTG ai cũng biết, và cũng còn nhớ trong một lần Đại Hội trường, chị Ái Cầm đã thân thương giới thiệu Huy-Ngọc là đôi song ca Tiên Đồng Ngọc Nữ.

Huy-Ngọc đón tôi tại phi trường Sea-Tac, hai em vẫn như một đôi Tiên Đồng Ngọc Nữ trẻ trung, yêu đời, hiền hoà, và thân thiện. Chúng tôi vui mừng gặp lại nhau. Anh Dũng, Cương, và chị Hạnh, cũng đã đến nhà Huy. Tôi thật sự cảm động khi thấy các anh chị nhiệt tình đứng đón tôi ngoài cửa. Mấy năm rồi trường PTG không tổ chức Đại Hội vì covid, nên thầy trò vui mừng gặp lại nhau, tình PTG lúc nào cũng thân thương.

Vào nhà Huy cảm giác thân quen khi nhìn thấy bộ bàn ghế xinh xắn đặt bên cạnh cửa sổ hướng ra phía trước, nhìn qua phía bên kia đường cảnh trời chiều rất đẹp. Mùa Thu cây lá đã chớm đổi màu. Nhớ lại mười lăm năm trước, Đại Hội PTG được tổ chức tại Seattle, mọi người cũng ngồi tại chiếc bàn này nghe chị Ái Cầm kể chuyện, chuyện gì thì bây giờ không nhớ, chỉ nhớ là chuyện tiếu lâm mà chị Cầm kể đến đâu là mọi người ôm bụng cười đến đó.


Gặp lại bác gái Mẹ của Ngọc, năm nay Bác đã ngoài tám mươi mà nhìn Bác trẻ, da dẻ hồng hào. Tôi chào Bác và hỏi, “Bác có nhớ con không, mười lăm năm trước con có ghé chơi, con có nghe Bác hát nhạc TCS hay lắm.” Bác chỉ cười, chắc Bác không nhớ, mười lăm năm rồi còn gì. Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn, nhẹ nhàng, hiền lành của Bác làm tôi nhớ Mẹ mình.

Bữa cơm tối Ngọc, chị Thúy, và chị Hạnh chuẩn bị chu đáo với nhiều món ăn. Cả nhà quây quần trong bữa ăn ai nấy cũng chuyện trò, cười nói vui vẻ. Cơm tối xong là tập trung ca hát. Mấy anh em anh Dũng, anh Thùy, Cương, Huy-Ngọc ai cũng hát hay. Tôi được nghe lại bài hát Mùa Thu Nào Ta Yêu Nhau do anh Dũng sáng tác, đã có đăng trên YouTube, hôm đó Huy hát bài này rất hay.

Tôi theo các anh chị trong gia đình anh Dũng tham gia đi bộ cùng nhóm thiện nguyện Pink Ribbon Army (Pinkribbonarmy.com) do Danny và Kelly Vo là con trai và con dâu của anh Thùy tổ chức. Kelly bị mắc bịnh ung thư nhưng đã phát hiện và được chữa trị kịp thời. Sau khi phục hồi Kelly cảm thông với nỗi đau của người bịnh, nên đã cùng Danny lập ra chương trinh thiện nguyện này để gây quỹ, hầu khuyến khích tinh thần và giúp đỡ phần nào cho những bịnh nhân ung thư. Hội gồm những thanh thiếu niên trẻ người Mỹ và người Mỹ gốc Việt, cùng những bậc phụ huynh tham gia hỗ trợ. Tôi thực sự ngưỡng mộ và cảm phục tinh thần tương thân tương ái, và việc làm cao đẹp của họ - Những người trẻ tuổi thành đạt và có tâm.


Vui nhất là sòng bài tứ sắc có bác gái, chị Hạnh, và Cúc. Chị Hạnh hỏi tôi biết đánh bài tứ sắc không. Tôi cười trả lời biết chút chút. Vì Ngọc đang hát nên tôi được ngồi sòng thế chân. Tôi không biết xòe bài nên cầm bài cứ bị rớt. Tôi cũng không biết đánh cao thấp, không biết đếm lệnh. Vì sợ rớt bài nên tôi cứ lo nhìn và sửa bài của mình, thấy ai đánh con bài nào tới phiên mình thì ăn, đánh hết rác thì tới làm ai cũng tức cười.

Thăm quan Space Needle, một công trình đồ sộ được xây dựng ngay trung tâm và là biểu tượng của thành phố Seattle, nơi đây thu hút khá nhiều du khách đến thăm. Chúng tôi được hướng dẫn đi lên tầng cao nhất của tháp Space Needle bằng thang máy được thiết kế đặc biệt. Khi thang máy chạy lên, mọi người đứng bên trong cũng có thể nhìn thấy quang cảnh xinh đẹp của thành phố Seattle. Ở trên tầng cao nhất, xung quanh được bao bọc toàn bằng kiếng, nền của tầng này được thiết kế như một sàn quay với tốc độ rất chậm. Đến giờ sàn quay chuyển động, du khách đứng một chỗ cũng có thể nhìn ngắm bao quát thành phố Seattle trải dài phía bên dưới. Những tòa nhà cao tầng đồ sộ, những cánh thuyền buồm nhấp nhô neo đậu bên bờ biển, những dãy núi chập chùng giữa rừng cây xanh thẳm, hoà cùng cảnh sông nước bao la. Trong làn sương Thu buổi sáng, khung cảnh thành phố Seattle đẹp như một bức tranh huyền ảo.


Farmer Market, chợ ở đây có rất nhiều gian hàng bán đầy đủ các mặt hàng ăn uống, đồ dùng, hay tranh ảnh, và đồ lưu niệm v.v… giống như chợ Sài Gòn. Gian hàng bán hoa trưng bày rất nhiều những bó hoa Thược Dược, hoa Hồng, hoa Cúc v.v…nhiều màu sắc, cách cắm hoa trang nhã, nhìn rất thích. Hấp dẫn du khách nhiều nhất là gian hàng đồ biển, nhân viên bán hàng ở đây có kỹ thuật ném cá rất ngoạn mục. Một nhân viên đứng ngoài gian hàng nơi để những thùng cá chất đầy những con cá lớn và dài khoảng 6,7 tấc, bề ngang lớn hơn gang tay, khi có người mua họ biểu diễn ném cá từ ngoài vào bên trong quầy hàng, hoặc bên trong ném ra. Con cá lớn mà họ chỉ ném và chụp một tay rất nhẹ nhàng, chuyên nghiệp. Nhiều du khách đứng lại coi, chụp hình, và vỗ tay khích lệ.

Alki Beach, bở biển này khá đẹp và yên tĩnh. Nước biển trong xanh, gió biển mát rượi mang chút se lạnh của mùa Thu. Những ngôi nhà nằm dọc theo bờ biển phía bên kia đường với kiểu kiến trúc xưa, nhỏ nhắn, xinh xắn và cũng bình yên, thơ mộng như bờ biển Alki. Có nhiều quán ăn, và quán giải khát nằm cạnh bên đường, vài ba bộ bàn ghế được bài trí ngoài trời tạo nên khung cảnh lãng mạn, nên thơ. Chúng tôi đi bộ một đoạn dọc theo bờ biển cảm giác thật thư giãn.

Trên đường đi đến Snoqualmie Falls hai bên xa lộ có rất nhiều cây cối xanh tươi, thiên nhiên thật sự quyến rũ. Đến khu vực thác Snoqualmie, chúng tôi leo lên những bậc thang trên con đường nằm ven dốc núi, thì tới điểm dừng chân ở trên cao. Đứng tại đây, chúng tôi có thể nhìn ngắm khoảng không gian tuyệt đẹp của thác nước Snoqualmie bên cạnh rừng cây bạt ngàn xanh ngắt. Hai dòng thác đổ chung về một hướng, thác nước tuôn chảy rất mạnh đổ ập xuống dòng sông nhỏ bên dưới tạo ra âm thanh rầm vang, từng đợt bụi nước trắng xóa bắn tung lên nhìn rất thú vị.


Ngày cuối ở Seattle, buổi sáng Huy-Ngọc và tôi cùng đi bộ lên những con dốc gần chỗ nhà Huy. Không khi ở đây khá mát mẻ, nhiều cây cối xanh tươi. Khu này có những ngôi nhà lớn rất đẹp, và khang trang, nằm thoai thoải hai bên triền dốc giống như ở Đà Lạt. Có những căn nhà kiểu xưa, cây cối được cắt tỉa gọn gàng, sân vườn xinh xắn, nhìn giống như những căn nhà của người Nhật.

Bến phà Bainbridge đi từ trung tâm Seattle tới đảo Bainbridge. Lần đầu tiên tôi được đi phà ở Mỹ. Chiếc phà rất lớn, nhìn bốn năm dãy xe sắp hàng thật dài chờ xuống phà ở tầng dưới, tôi nghĩ bãi đậu xe chắc phải rất rộng. Đi lên tầng trên là nơi dành cho du khách. Mọi người có thể đứng ngoài hành lang ngắm cảnh thành phố Seattle. Hay vào bên trong có những hàng ghế dành cho du khách, nhìn qua những khung cửa kiếng du khách cũng có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố Seattle. Ở đây cũng có cửa hàng bán đồ ăn và thức uống. Những chuyến phà qua lại có lẽ thuận tiện cho dân cư ở bên đảo Bainbridge đi làm hàng ngày bên Seattle, hay đi những nơi khác mà không cần phải lái xe chạy đường vòng xa cả trăm dặm. Bainbridge là một thành phố đảo, nơi đây có vẻ vắng lặng, không đông đúc như bên Seattle. Chỉ thấy xôn xao nhộn nhịp khi phà cập bến. Chúng tôi đi qua con đường chính từ bến phà lên thì thấy Viện Bảo Tàng Lịch Sử, chưa đến giờ mở cửa nên chúng tôi chỉ nhìn chung quanh, ở bên ngoài Viện Bảo Tàng cũng có đặt những di tích lịch sử đã có chừng hàng trăm năm. Hai bên đường phố người ta trồng rất nhiều hoa trên vỉa hè. Trong sân vườn, trên những bậc thềm nhà, hay trên những khung cửa sổ, nhà nào cũng thấy có trồng hoa đủ loại đủ màu, rất thu hút ánh nhìn của những người qua lại trên đường.

Đến chiều Huy-Ngọc, bác gái và tôi qua nhà anh Dũng chị Hạnh ăn bún bò Huế, có Cương nữa. Chuyện chi mà giờ không kể lại được, chỉ biết nghe mà cười cả nhà. Ăn xong còn có mục hấp dẫn hơn. Mọi người rủ nhau đi Casino. Đến đó chúng tôi chỉ gặp nhau trước cửa Casino rồi thì mạnh ai nấy đi. Một hồi sau tôi và Ngọc tìm quanh không thấy anh Dũng chị Hạnh ở đâu, cũng không thấy Huy và Cương. Tôi đi theo Ngọc, cả hai đi quanh thấy chỗ nào trống hai bàn thì ngồi, một lúc sau lại lăng xăng chạy đi kiếm chỗ khác thiệt vui.

Vô đây mới thấy đúng là ai cũng ham vui quên thời gian. Tôi với Ngọc tưởng mới ngồi chơi có chút xíu, đến khi Huy gọi về mới biết là đã ngồi hơn một tiếng rưỡi rồi, vậy mà vẫn chưa thua. Huy nói không thua thì coi như đã ăn rồi. Đúng vậy, vì ngồi hơn tiếng rưỡi, mặc dù chỉ kéo máy mấy chục xu cho vui, nhưng nếu không ăn nhiều lần thì cũng thua một ít. Lúc về cũng không biết anh Dũng chị Hạnh lạc lối nơi đâu.

Kết thúc chuyến đi đầy thú vị từng ngày. Tôi trở về lại San Jose. Trời vào Thu muộn, và nhớ những ngày mùa Thu ở Seattle. Nhớ những bữa cơm thân mật cùng đại gia đình thầy Dũng. Mong tất cả các anh chị em luôn được an vui, và thật nhiều sức khỏe. Hẹn trở lại Seattle một ngày không xa. Seattle - Mùa Xuân!