Tha Phương Nhớ Mẹ

Nguyễn Bích Liên

Mẹ già như chuối chín cây , gió lay mẹ rụng con phải mồ côi , gió lay mẹ rụng con phải mồ côi. Mồ côi tội lắm ai ơi, đói cơm khát nước biết người nào lo, đói cơm khát nước biết người nào lo.”

Lời hát ru nghe não nuột, thiết tha tình cảm như xoáy vào lòng mình nỗi niềm trắc ẩn của đứa con cô đơn, lạc lõng và chơi vơi giữa đường đời cô quạnh khi mà mẹ yêu không còn nữa.  Đôi lúc tôi cảm thấy nhói đau trong lòng, và nỗi buồn tê tái xót xa quặn thắt tim mình khi nghĩ đến một ngày nào đó mẹ tôi sẽ ra đi. " Thất thập cổ lai hy " là thường tình của kiếp nhân sinh, nhưng mấy ai thản nhiên chấp nhận lẽ thường Sinh, Lão, Bịnh, Tử. 

Từ thuở nào trong xa xôi lắm, mẹ tôi vẫn một mình đơn  độc như chiếc bóng âm thầm nuôi lớn khôn lên những đứa con của mẹ. Thương con, mẹ chẳng ngại gian lao, cực khổ trăm chiều mong sao con khôn lớn nên người. Mẹ có lúc nhìn con mĩm cười, mừng thầm cho con mỗi ngày một lớn khôn thêm mà nét xuân xanh trên gương mặt mẹ ngày một tàn phai, da mẹ nhăn thêm và tóc mẹ cũng bạc thêm.  Ngày tháng trôi qua, câu ca dao mẹ hát năm nào, tiếng à ơi mẹ  ru đưa con vào đời chìm trong quên lãng, nhưng tình  mẹ thương con như thác lũ mưa nguồn cuồn cuộn chảy qua bao năm tháng vẫn muôn đời hiện hữu. Và những lời mẹ dạy ngày xưa con vẫn luôn ghi nhớ, rằng "con ơi đói cho sạch rách phải cho thơm;  giấy dẫu rách giữ lấy lề con nhé."

Có những đêm mùa đông lạnh da diết , không phải cái se lạnh của quê hương thân thương đầy ắp kỷ niệm, mà là cái lạnh buốt xương nơi xứ người quạnh hiu xa lạ. Với nỗi buồn cô quạnh, tôi lặng yên  thả hồn mình tìm về quá  khứ những ngày còn  thơ ấu. Hình ảnh mẹ tôi ngồi đan áo chốc chốc lại buông tiếng thở dài chợt hiện ra rõ rệt trong tôi. Ngày đó tôi còn nhỏ quá chưa hiểu được tâm tư của mẹ. Sau nầy khi lớn lên tôi đã  vội vàng rời xa mẹ xây dựng cuộc sống của riêng mình, để mẹ mong chờ ngày đêm thương nhớ. Trãi qua bao nhiêu thăng trầm đổi thay của cuộc đời, tôi càng hiểu và thương mẹ mình hơn. Nhưng mỗi người vốn phải cưu mang nghiệp đời, nên dẫu thương mẹ bây giờ chỉ là  những nỗi nhớ  thương đè nén trong lòng bởi đường đời xa xôi dịu vợi, để đêm về bên gối nghe nước mắt tràn mi.

Hôm nay, qùy  trước ánh đạo vàng Đức Phật từ bi, con cầu xin ơn trên gia hộ cho mẹ được an vui, thân tâm thanh tịnh sống tuổi già an lạc. Và cầu xin cho con được kề cận mẹ trong những ngày mẹ sức yếu tuổi già để đền đáp công ơn sanh thành dưỡng dục của mẹ kính yêu.

 

  Nguyễn Bích Liên 
Tháng 8/2006