**Mẹ ơi con đã già rồi, con ngồi nhớ Mẹ khóc như trẻ con,
Mẹ ơi con đã già rồi, con ngồi ngớ ngẩn nhớ ngôi nhà xưa.

Biển sóng thét gào một ngày nhớ Mẹ sóng trào khơi xa,
Trời gió mây ngàn một ngày khóc Mẹ trăm ngàn sao rơi.

Năm ngoái Ba con ra đi ở tuổi tám mươi chín thì kể như Ba con đã sống thọ. Ai rồi cũng không qua khỏi lẽ thường Sinh Lão Bịnh Tử. Biết vậy, nhưng sâu tận trong lòng, con vẫn cứ nhớ thương Ba nhiều lắm. Tuy con may mắn vẫn còn có Me là chỗ dựa, là nơi chốn để tìm về. Nhưng nỗi nhớ thương Ba chưa nguôi, tang Ba còn đó, mà Me đã đi rồi. Mất Mẹ thì đau buồn lắm, con chơi vơi, hụt hẫng, và đơn độc lắm. Nhưng con cám ơn Me đã cho con sáu mươi hai năm có Mẹ. Con cám ơn Me đã vất vả nuôi con khôn lớn thành người, dù biết rằng công ơn sinh thành dưỡng dục của Me không thể nào mà con cám ơn hết được. Me đi rồi, con từng ngày bưng chén cơm ăn mà chan hoà nước mắt nhớ thương Me. Nửa đêm thức giấc con chảy nước mắt mà nhớ Me nhiều lắm. Không biết giờ này Me đi về đâu?

**Trèo lên dãy núi thiên thai ối a Mẹ tôi về đâu?
Ngàn năm mây trắng bay theo ối a Mẹ ơi Mẹ về đâu?

Đã bao nhiêu năm, mỗi lần về thăm Me cũng chẳng được mấy ngày là con đi rồi. Mấy tháng trước con gọi điện thoại về thăm Me, Me nói con về chơi một chuyến. Con dạ mà con cũng chưa về. Con tâm nguyện là sẽ về sống bên Me lúc Me tuổi già, nhưng biết Me còn khỏe mạnh nên con cứ lần lữa mãi. Con cứ hẹn hoài mà chưa khi nào về nhà ăn Tết. Lần nầy con về lòng thênh thang hoan hỉ gác bỏ mọi thứ lo toan bận rộn để trở về bên Me. Con cứ tưởng năm nay con sẽ được ăn Tết ở nhà với Me, nhưng con về chưa được bao lâu, ngày Tết cũng chưa tới, mà Me đã đi rồi. Vô thường đến chẳng bao giờ hẹn trước, cũng chẳng chờ đợi ai.

Đã bao lần con gọi điện thoại về thăm Me, biết Me khoẻ mạnh là con mừng, biết con khoẻ mạnh Me cũng mừng. Lần nào con gọi về Me cũng nhắc chừng con qua thăm em. Biết em khoẻ, biết con thỉnh thoảng vẫn thăm em là Me mừng. Con của Me dù đã già, nhưng trong lòng Me chị em con vẫn còn nhỏ. Con cũng vậy, con già rồi nhưng con vẫn thương Me như khi con còn nhỏ.

Những ngày ở đây, chị em con thay phiên nhau ngủ với Me, có khi Me muốn hai đứa nằm hai bên với Me. Đêm con nằm bên Me, con vuốt mái tóc Me bạc phơ, con nhẹ nhàng vén từng sợi tóc bạc lơ thơ trên khuôn mặt Me, con vuốt nhẹ lên hai bên má Me. Con vuốt lên trán Me từng chặp, từng chặp chậm chạp nhẹ nhàng mà lòng con thì nặng trĩu đau. Me con đã già rồi, con mong Me khoẻ để từng ngày con còn được nhìn thấy Me, để con còn có Mẹ. Nằm bên Me mà nước mắt con cứ chảy thầm lặng, con không dám đưa tay lên gạt nước mắt sợ Me biết con khóc Me buồn. Con cầm tay Me, san sẻ cho Me chút hơi ấm thương yêu, hay để cảm nhận thương yêu từ bàn tay Me ấm áp. “Con khóc à? Dạ không. Con khóc chi rứa? Dạ không, con không khóc.” Con nói mà nghẹn lời. “Con thương Me lắm, con thương Me lắm Me nghe. Ừ, Me biết.”

Me băn khoăn sao mà Me cứ thấy mệt. “Me không sao đâu, Me bịnh già uống thuốc ít bữa Me khỏe lại Me hỉ. Con cũng già rồi, sau ni sợ con không được khỏe mạnh như Me. Ừ, trời Phật thương Me, cho Me khoẻ mạnh, Me đi ra ai cũng khen bà già tám mươi lăm tuổi mà đẹp lão quá, khoẻ mạnh quá. Dạ, Me ráng ăn uống vô cho khoẻ. Có BS Sơn chạy tới chạy lui thăm Me, Me đừng lo lắng chi hết Me nghe, Me nghỉ ngơi ít bữa Me khỏe lại. Ừ, BS Sơn lo lắng, tận tụỵ với Me. Me cũng có phước gặp người như rứa, cũng không phải con mà cũng chẳng phải cháu mình, rứa mà Bác Sơn thiệt tội. Con người có cái tâm, tiền bạc mấy cũng không bằng. Dạ.”

“Me, lỡ mà có chi thì Me có buồn không Me? Me có tiếc nuối chi không Me? Không, Me không buồn chi hết, Me cũng không tiếc nuối chi hết. Chừ con cái cũng lớn khôn hết rồi, đứa mô cũng lo làm ăn, công việc mô vô nấy rồi. Cháu chắc hắn cũng lớn hết rồi, có vợ có chồng hết rồi, tự lo được rồi chừ Me cũng không lo chi hết, không tiếc nuối chi hết. Trông răng trời Phật cho có đi thì đi cho khỏe khoắn, đừng đau ốm chi mà khổ thân xác.”

“Dạ, Me thương người, hay giúp đỡ người nghèo. Con nhớ hồi xưa Me hay nói, chừ mà nhà mình còn có hai lon gạo, ai không có Me cũng chia bớt cho họ một lon.” Giúp ai được chi là Me vui. “Kệ, họ nghèo khổ, giúp cho họ cả tội.” Đi chợ mua đồ chi Me cũng nói, “Kệ, mua dùm cho họ, có người mua họ mới bán được, họ cũng mừng.” Me lấy niềm vui của người khác làm niềm vui của mình mà sống hiền lành, nhân hậu. “Me hay đi chùa, làm từ thiện, trời Phật thương Me, Me không sao đâu. Thôi Me ngủ đi cho khoẻ.” Me nằm im lặng nhưng Me chưa ngủ. Nằm một hồi con nghe Me hỏi, “Răng con không ngủ đi. Dạ, con xoa vai cho Me, Me ngủ đi rồi con ngủ. Ừ, con cũng ngủ đi hỉ. Dạ.”

Mấy ngày liền Me ăn ít đi, Me ốm đi nhiều, Me không tự ngồi dậy được. Me không tự đi vệ sinh một mình được, mấy chị em con phụ nhau đỡ Me ngồi dậy, giúp Me đi vệ sinh. Chị em con thay phiên nhau săn sóc cho Me. Me ăn ít nên yếu dần, rồi Me ăn uống khó khăn hơn, con đút cho Me từng muỗng sữa mà nghe đau thắt trong lòng. Con chỉ biết lạy trời Phật cho Me khoẻ lại. Nhìn Me nằm mà con xót xa lắm, con thương Me lắm. Khi xưa Me thương yêu, chăm lo nuôi nấng chị em con khôn lớn từng ngày. Ơn Me sâu nặng, con thương Me dù muôn ngàn lần hơn, vẫn không đủ để đền bù.

Con ngồi đây nhìn Me yếu dần, hơi thở nhẹ nhàng, nét mặt Me thật bình yên. Me như ngọn đèn dầu cháy dần, dầu sắp cạn, mà con thì không làm chi được để châm thêm dầu cho ngọn đèn dầu Me còn cháy mãi, để con còn có Mẹ. Rồi Me đi thật nhẹ nhàng thanh thản sau một giấc ngủ dài. Trời Phật thương cho Me đi nhẹ nhàng khoẻ khoắn, không đau ốm khổ thân xác như lời Me cầu nguyện. Kiếp này con sẽ mãi không có Me nữa rồi. Nếu thực sự có kiếp sau, hay nhiều kiếp sau nữa, con vẫn cầu xin ơn trên cho con được trở lại làm con của Me, để con được thương Me nhiều hơn nữa.

Me đi rồi ở nhà vắng vẻ buồn lắm, mỗi ngày con nhìn quanh nhà không có Me con nhớ Me lắm. Con nhớ bóng dáng Me, nhớ Me nói Me cười khi vui hay lúc buồn. Nhớ khi Me ăn Me ngủ, nhớ tiếng bước chân Me khẽ khàng đền đặn. Nhớ mỗi ngày Me ngồi đây, nằm đây coi TV, nhớ những lần con đi bộ với Me trong xóm. Nhớ nhiều lắm những kỷ niệm của những ngày con còn nhỏ. Nhớ Me con mở hình Me ra coi, con hình dung Me trong tâm trí, hay nhìn Me qua di ảnh trên bàn thờ phảng phất khói hương mà lòng con đau lắm. Mới đó mà con đã mất Me rồi! Con cầu nguyện cho hương hồn Me luôn được an vui, thanh thản nơi thế giới cực lạc. Rồi mai nầy con cũng sẽ gặp lại Me ở đó.

Tiễn em ra sân bay không có Me như mọi khi mà con thương em quá. Từ nay không có Me để chị em con gọi điện thoại về thăm, hay khi em với con về thăm nhà sẽ không còn có Me nữa rồi. Nay mai nơi xứ xa con sẽ đơn côi, buồn tủi lắm khi nhớ nghĩ về Me. Me đi rồi, trang đời Me đã khép lại rồi, nhưng con vẫn mãi Nhớ Thương Me! Me ơi!

**Mẹ ơi con đã già rồi, con ngồi nhớ Mẹ khóc như trẻ con,
Mẹ ơi con đã già rồi, con ngồi ngớ ngẩn nhớ ngôi nhà xưa.

Trèo lên dãy núi thiên thai ối a Mẹ tôi về đâu?
Ngàn năm mây trắng bay theo ối a Mẹ ơi Mẹ về đâu?

Mẹ ơi thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình,
Ngày xưa Mẹ đắp cho con tấm khăn quàng cổ ấm ơi Mẹ tôi.

Mẹ ơi thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình,
Dù cho phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có Mẹ.

Dâng Tặng Me Kính Thương!
     


** Lời ca khúc Mẹ Tôi của NS Trần Tiến