Thương về Đà Nẵng

Quê hương tôi - Miền Trung - Không phải là Quảng Nam Đà Nẵng, mà là xứ Huế thân thương nhiều mộng mơ ấp ủ. Với cầu Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp muôn đời thương nhớ, ngàn đời dấu yêu. Với Đại Nội cổ kính, nguy nga mang di tích lịch sử của một thời vua chúa vàng son. Huế hiền hòa với khung cảnh hữu tình, lãng mạn nên thơ đầy thi vị…

Nhưng Đà Nẵng - Nơi tôi đã lớn lên và là nơi đã từng tận tụy cất giữ, trân quý biết bao kỷ niệm dấu yêu, từ những ngày thơ dại với cái nhìn ngây thơ tung tăng từng bước nhỏ đến trường. Ngày tháng đan quyện nhau, giật lùi một thời tuổi nhỏ và rồi năm tháng dần qua, tôi cũng dần lớn khôn lên trên mãnh đất thân thương với tên gọi Đà Nẵng. Cái tên gọi mà với tôi nó thân quen như thuở ấy vẫn còn vương mang những câu hò xứ Quảng, như ngàn đời vang vọng tiếng kẽo kẹt võng đưa trong lời ru ca dao mẹ hát.

Đà Nẵng, nơi đã từng mang trong tôi thật nhiều kỷ niệm những ngày học trò mới lớn.  Chiếc áo dài hai vạt giắt ngang lưng, tay ôm cặp sách, tay kéo cao hai ống quần sợ ướt nước mưa trong những ngày mưa lụt, của thuở ấy lớp chín lớp mười. Đà Nẵng thân thương của những buổi tan trường thẹn thùng e ấp tuổi trăng tròn. Đà Nẵng vấn vương những hẹn hò một thời vụng dại. Đà Nẵng huy hoàng một thời gia đình quyền quý. Đà Nẵng xót xa một lần đánh mất tuổi trẻ đời mình. Đà Nẵng khổ đau những ngày loạn ly sau biến cố bảy mươi lăm. Đà Nẵng cơ cực của những ngày thay ngôi đổi chủ. Đà Nẵng lóe tia hy vọng của những ngày được chính thức đi tìm Tự Do. Đà Nẵng đau xé tâm can khi đứa con thân yêu nằm xuống. Đà Nẵng biệt ly khi ra đi để lại đứa con gái thân thương đơn độc. Đà Nẵng vui mừng với những đổi thay công trình kỹ nghệ, cầu đường. Đà Nẵng hân hoan với những phát triển mới và cuộc sống hưng thịnh hơn xưa. Đà Nẵng bình yên với sự trở về của những đứa con ly hương. Và rồi Đà Nẵng lại rơi vào đau thương, tội tình qua cơn thịnh nộ của trời đất, sau sự dằn xé của thiên tai. Đà Nẵng hoang tàn, đổ nát  sau cơn bão dữ. Nhưng Đà Nẵng vẫn muôn đời dấu yêu, vẫn muôn đời ấp ủ trong tôi một mảnh tình riêng thân thương, dạt dào khôn tả…

Tôi bàng hoàng lo sợ khi hay tin bão sắp sửa kéo đến Đà Nẵng, qua một người bạn thường ngày vẫn liên lạc với bạn bè QNĐN. Tôi lập tức liên lạc với con gái mình để biết tin tức, dặn dò trấn an và để được yên tâm. Châu, đứa con gái lớn, đã ngót ba chục tuổi đầu, đã lập gia đình mà vẫn còn trẻ con quá. Nghe tin bão, trời bắt đầu mưa, Châu vẫn vô tư xách xe chạy từ quận Ba băng qua cầu quay ngang sông Hàn, vào thành phố để thăm chừng căn nhà bỏ trống vì ở bên nhà chồng đã lâu. Tôi khẩn khoản thúc giục con gái mau trở về nhà, và cầu nguyện cho con mình được bình yên. Mấy ngày liền tôi nóng lòng vì không thể liên lạc được với con gái. Khi cơn bão qua đi, tôi rất vui mừng và thầm cám ơn Trời Phật, khi nghe tiếng con gái mình qua điện thoại:“ Mẹ ơi, con vẫn bình yên”, và tôi nghẹn ngào trong nước mắt. Bây giờ cách trở nghìn trùng, với tình mẹ thương con tha thiết nhưng  mọi thứ đều ngoài tầm tay, không gì hơn là cầu mong bình yên hạnh phúc đến với con mình.

Nhưng lòng tôi bỗng quặn thắt, xót xa đau khi nhìn những cảnh tượng tan hoang sau cơn bão dữ. Thật quá đỗi bi thương! Nhìn những hình ảnh đổ nát, hoang tàn, tả tơi, đau thương, mất mác mới thấy thiên tai quả là khắc nghiệt, kinh hoàng. Tôi miên man suy nghĩ, rồi đây những nạn nhân này họ sẽ sống ra sao? Cả một đời khó khăn cơ cực, cả một đời chắt chiu dành dụm mới có được một mái nhà che nắng che mưa. Vậy mà giờ đây, trong khoảnh khắc bỗng trở thành màn trời chiếu đất ! Cảnh mẹ mất con, vợ mất chồng, anh chị em chia cách. Cảnh đời trầm luân sao lắm nỗi xót xa!

Tôi liên tưởng đến những tai họa trên khắp thế giới vừa qua- Trận Sóng thần ác liệt ở Ấn Độ Dương đã giết chết hàng trăm ngàn người, cơn bão Katrina ở New Orleans, cơn bão Rita ở Texas và Mississippi… cơn bão Trân Châu ở Quảng Nam hồi tháng Năm và trận bão Xangsane khốc liệt vừa qua ở Đà Nẵng. Những thảm họa này đã đem lại nỗi khổ đau cho rất nhiều người, đã để lại trong lòng những nạn nhân nỗi kinh hoàng và sự thất vọng ê chề với cuộc sống. Phải chăng trời đất vẫn còn những phẩn nộ hoành hành con người? Phải chăng kiếp nhân sinh đã đến lúc phải chịu những thảm họa đọa đày?

Chúng ta vẫn hiện hữu, tương lai không biết trước, nhưng hiện tại chúng ta đang cảm nhận được một niềm hạnh phúc vô biên rằng - chúng ta, gia đình chúng ta, và mọi người chung quanh chúng ta vẫn bình yên. Nhưng, than ôi ! Biết đến bao giờ con người mới thoát khỏi những hiểm họa đau thương. Biết đến bao giờ Đà Nẵng thân thương của chúng ta mới trở lại nhịp sống yên bình như xưa.

 

  Nguyễn Bích Liên 
Tháng 10/2006