Hôm qua tham dự ngày giỗ đầu của Kim Liên, một người em thân tình và là cựu học sinh PTG ĐN của chúng ta. Một năm đã trôi qua nhưng chắc rằng sự thương tiếc Kim Liên vẫn còn mãi trong lòng tất cả người thân, và tất cả các anh chị em bạn bè.
Điều làm chúng ta nhớ thương Kim Liên nhiều hơn nữa khi nghe đọc bài viết rất là cảm động của một đạo hữu chua Từ Lâm, và cũng là người chị em thân thiết của Kim Liên, chị Tina Thu Phong Pháp danh Nhật Nhã.
Để lưu lại kỷ niệm và để tưởng nhớ Kim Liên, nên tôi nhờ gia đình Kim Liên xin phép chị Tina cho được đăng bài viết của chị lên trang web trường PTG.
Xin chân thành cảm ơn và cầu xin Đức Phật Từ Bi gia hộ độ trì cho gia đình Kim Liên, và chị Tina cùng tất cả gia đình anh chị em PTG luôn được bình yên sức khỏe.
(Đây là vài hàng của một số các em ở chùa Từ Lâm tâm sự với chị Kim Liên nhân ngày giỗ đầu tiên 04/17/2021.)
Chị ơi,
365 ngày ... mà tưởng như mới hôm qua. Mới đây thôi, ngày nào về chùa công quả, cả bọn tụi em còn được thấy dáng chị. Cái dáng tròn trĩnh lắm luôn của chị. Ngày ấy tụi em còn được vui đùa với chị. Chị thích nói bá láp bá xàm lắm chị biết không? Già rồi mà còn như con nít, hay cười, trửng giỡn. Chị là vua quậy, phá không chừa một ai, kể cả quý thầy. Chuyện chay chị kể mà chuyện mặn chị cũng kể luôn. Nhớ tụi em hay xúi chị vòi thầy mở hầu bao đãi chị em mình đi ăn kem. Nhờ chị xin mà tụi em được thầy bao đi ăn kem nhiều lần. Bây giờ ai đâu thế chị để xin thầy đãi ăn kem chị ơi.
Rồi nữa chị em mình cũng thích tụ tập hát karaoke mỗi khi có dịp. Giọng chị ngọt và êm cộng với chút Huế. Vậy đó mà hát cũng quậy luôn. Chị lại có biệt tài hát những bài hát chế lời rất có duyên. Bây giờ nhắc lại không đứa nào nhớ lời chị hát diễu bài Chuyện 3 người mà tụi em hay yêu cầu chị hát. Cứ dụ cho chị hát rồi ngồi rũ ra mà cười, chị thì cứ hát tỉnh bơ rồi cũng toét miệng ra cười. Chị vậy đó, không cầu kỳ, không làm điệu, chơi là chơi tới cùng.
Và rồi chị còn là linh hồn của ban Táo Từ Lâm nữa chị nhớ không? Táo Ông, xí xọn nhưng sợ vợ. Chỉ có chị mới chịu chơi, dám ngồi xe cút kít, hay đu xe scooter chạy ra sân khấu. Chị cười toe, chị ồn ào, chị hí hửng. Chỉ cần thấy chị thôi là mọi người vỗ tay cười rồi chị.
Còn nữa, chị em mình lại thích quây quần ăn uống với nhau. Chị nấu ăn ngon quá, ngon lắm. Đồ mặn ngon, mà chay lại còn ngon hơn mặn nữa mới tài. Chị mà đụng vô là phải ngon, phải nhiều và phải đẹp nữa chị mới chịu cho. Tụi em cứ rúc rích nói với nhau: gặp chị Liên là chỉ đút cho ăn, ăn mệt nghỉ. Chị không bao giờ chịu ngồi xuống ăn cho tới khi chị đã đi một vòng quanh chùa, từ sân trước, vô Chánh điện ra sân sau để gọi cho hết các em vô ăn. Đứa nào chị cũng thương, chị không bỏ đứa nào. Đứa nào sai là chị rầy để mà sửa. Nên cả đám tụi em đứa nào cũng thương và quý trọng chị.
Thế mà, đau đớn quá chị ơi. Chùa đóng cửa mới có 1 tháng mà tin dữ đã ập đến. Chị rũ áo, bỏ chồng, bỏ con, bỏ chùa, bỏ thầy và bỏ hết cả chúng em. Không đứa nào được gặp mặt chị lần cuối. Không đứa nào được cầm tay chị nói tiếng giã từ. Chúng em đã phải vĩnh viễn xa chị. Xa luôn. Xa không bao giờ được gặp lại nữa, chị Liên ơi.|
Lối xưa cảnh cũ hãy còn đây,
Trăng khuyết nhưng trăng sẽ lại đầy.
Ngày ấy chia tay ngỡ tạm biệt,
Ngờ đâu miên viễn hết xum vầy.
Một năm chị làm người thiên cổ,
Nhớ thương đong đủ một hồ Tây.
Một ngày không gặp, chao ôi nhớ,
Ngàn thu cách biệt ngậm ngùi thay.