MỜI GỌI NHAU VỀ

Cẳng gỗ

( Viết cho ĐH trường tháng 8, 2007 tại Seattle )

Về nghe anh, ngày Hội trường tháng tám.
Giữa quê người, mình tìm lại quê xưa.
Rừng thông xanh, Seattle nắng Hạ,
Nhớ biển Thanh Bình, nhớ tiếng thông reo.

Thái Bình Dương nối đôi bờ thương nhớ,
Cuối chân mây là Đà nẵng thân yêu.
Ta mơ màng nhìn trùng khơi sóng nước.
Nhớ sóng Nam Ô, nhớ cát Mỹ Khê.

Về nghe chị, bên nhau ôn kỷ niệm.
Thửơ tóc xanh, thửơ hoa bướm học trò.
Gói ô mai ta chuyền tay trong lớp,
Vị chua xưa, còn đọng đến bây giờ.

Giờ tan trường, guốc khua đường Lê Lợi.
Trên lối về, ngờ ngợ có ai theo.
Nhỏ bạn rỉ tai : " Cây si mi đó!".
Hai đứa cười " cây mà cũng biết đi!"

Về để nghe tiếng mi, tau thân thiết.
Ba, bốn mươi năm không có dịp dùng.
Dù chân chim hằn sâu trên đuôi mắt.
Dù thơi gian đã sơn trắng mái đầu.

Rủ nhau về như rủ nhau đi học.
Niên khóa năm nay chỉ có vài ngày.
Không lo trả bài, không thi tấn ích.
Chỉ có liên hoan, chỉ có vui chơi

Về đi chị, về đi anh
Khung trời hoa mộng ngày xanh đang chờ.

Tháng 5/2007