Ôn cố tri tân
Vạn sự khởi đầu nan!
Theo sau hình ảnh trên slideshow của 1 chàng lảng tử “PCT” không rõ xuất xứ, Trần Huyền Linh với 1 bức tâm thư trên webpage Quảng Đà, đã là bước đầu của 1 gạch nối. Cộng thêm sự khuyến khích của các Thầy, Cô và sự hưởng ứng nhiệt tình của các đồng môn, trời đã không phụ lòng người....
Mở trang giấy học trò
Mắt ta xanh kỷ niệm
Đường học ta đã xa
Càng lớn chỉ càng buồn
Lời thầy phê chẵng nhớ
Rời trang giấy học trò.
Đàn tiên nữ của những năm 69/70 xuất hiện tại văn phòng của Saigontime, với Ái Cầm đi đầu bên cạnh HVân/Dung/Đông/KMan, DLiên đoạn cuối. Họ không là tiên nữ hạ phàm, nhưng ít nhiều đã dám dấn mình hy sinh, tiên phong cho con tàu PTG được hạ thủy, và vị “tiên ông” của Trường Bach Sơn đã gọi họ là "kiều nữ PTG”. Hôm đó, họ đến rất là rộn ràng, với bánh mức café, rượu chát chè xanh, múa trăng múa cuội bên cái quán của chàng TNhư h ọ Đổ vừa hình thành. Chiếc cầu tình thân bắt đầu cho những tiệc vui kế tiếp. Tay chuyền tay, miệng thao thao như pháo nổ năm Mậu Thân.
Vẫn con đường, con đường cũ
Vẫn ngôi trường, ngôi trường xưa …
Cứ thế kéo dài đã hơn 3 năm, hy vọng là bất tận …
Thời gian,
Mang 1 sứ mạng cao cả , như giấc mơ trong cuộc sống trưởng thành. Giấc mơ không đến 2 lần với chúng ta. Bạn đã dự phần vào mùa xuân, ấp ủ mùa thu, vui đùa mùa hạ và lãng quên mùa đông. Thời gian như 1 thoáng chiêm bao, không hẹn ngày trở lai. Hiện tại sẽ mong manh, tương lai là huyền thoại.. Cho đến 1 buổi sáng, thức dây nhìn ánh nắng trên cao, chợt bàng hoàng quyến luyến, thấy tuổi thơ qua mau như hòn bi lăn nhanh.. tiếc nuối cho cuộc đời mộng mơ , óng nuột.
Cả cuộc đời, giấc mộng giữa tàn canh
Nâng máy ảnh, mắt nghiêng nhìn tay bấm
Tay quay nốt cuốn phim đời dĩ vãng
Để lưu tồn 1 tập sử bằng tranh
Dù thời gian có vô ý tiến nhanh
Vẫn còn lại, dấu gót hồng năm cũ
Bạn quay lại nhìn thuở bóng mát thênh thang. Ôi, ước mơ thì bé bỏng, sao không ở lại cùng ta ? Bỗng dưng bạn thèm được khóc.
Một Võ đình Huy "tuổi trẻ tài cao" mãi tận Tây Bắc xứ Cờ Hoa, bên cạnh Thiếu Lan, con bướm Trần xứ lạnh tình nồng CàNaĐiên, kết quả ……. A star was born…
Vậy là PTG bắt đầu thành hình webpage của chính mình vào tháng 9 năm2003 với các bậc đàn anh, GS VõDũng, LêKiệt, KỳSơn, v.v. làm cố vấn và sáu đó lại có thêm bạn Thu Thủy phụ giúp trong lãnh vực sưu tầm.
La vie est rose !!!
Bạn vẫn xin như thế , để tâm hồn đừng bước vào biển nhớ cô liêu.
Đóa hoa hồng thì sẽ có gai, ta đón nhận thật khéo, thật nhẹ , thật nồng nàn, tay sẽ không rướm máu vì gai. Bạn đã ngửi được những hương thơm quyến tròn trong gió. Bạn tìm đến con suối, róc rách chảy bên 1 gềnh đá, lấp lánh ánh thủy tinh, tìm đến tuổi thơ , bàn tay kết chặ t từng bước họa mi, nhún nhảy trên quê hương với nụ cười nở trên môi rạng rỡ . Bạn nhìn tất cả với niềm tin bấ t diệt.
Vâng, cô Thủ Quỹ họ Lê (thường gọi là Lê em) hăm hở vun trồng, khoác tay nheo mắ t, nũng nịu hờn giận để đón nhậ n thậ t mau thật lẹ những cánh chim tán loạn của 1 lần vượt Thái bình dương, nhất là những tà áo trắng con cháu của cụ Phan, 1 thời thướt tha yểu điệu bên cây dài bóng mát của những con lộ Lê Lợi, Duy Tân.
Còn nữa, “con bé” cũng chẳng chê bai những chàng lãng tử , 1 lần bỏ trường bỏ lớp, bỏ luôn cái thú dành bàn … vào lýnh trả nợ núi sông, để rồi 1 lần nữa, bỏ cha trốn mẹ , bỏ luôn cả 1 dãi quê hương hình cong chữ S. NNgạch với những thực đơn hấp dẫn, hợp tác với các nàng kiều Cali, đã dẫn đưa hầu hết đồng môn của những năm 60’s 70’s về tụ họp ở xứ Cam, k ỷ niệ m thành lập đệ huynh gì đó, khéo gọi là đại hội kỳ I. Rồi kỳ II cách 2 năm sau cùng 1 địa chỉ, với những tài tử mới, những khuôn đáng yêu kiều khác, 1 LêThời nàng dâu PCT, 1 ChánhTrầ n với bà đầm KhThọ (cũng là pre dâu PCT) trời Tây, 1 ChâuLê đang đứng bên bờ cõi tử , 1 Thanh Nhạn - Tân thủ quỷ, 1 Gia Hùng quân-cảnh hào hoa, rồi Bích Liên trong cảnh “bích câu kỳ ngộ” không làm được chị cả , nhất định phải là chị thứ của nhà họ Lê …v..v… Ánh đuốc soi đường đã được trao, nội bộ cũng đã bàn giao trong vui vẻ của mỗi một, nghe đâu hứa hẹn cho lần gặp mặt tới tại HoasinhTân (Seattle). …Về đây đi anh, về đây đi anh… với VinhThy , NNgach.
Hởi những nàng kiều PTG !!!
Không cần trong tay 1 báu vật để được bước đến mấ y tầng chân mây”, chỉ cần có được 1 lần “nàng” đã khóc với tình nhân “hãy cho nhau hơi ấm của lòng? hay đã 1 lần mẹ la “nguyện cầu trong hơi thở Đông Phương nha con” ?. Nếu đã, mời anh mời chị mời em…
Đó là lần, tuổi mình đã bước đi trong biển trời êm ái của những ngày nơ xanh kẹp tóc, áo trắng học trò. Ngắt 1 đóa kim hương cho trái tim nở bừng theo điệu nhạc. Người không, người đã, cuối cùng, tất cả đều hiểu, trên đám cỏ xanh kia, hay định nghĩa rõ ràng 1 cách dể thương hơn, khuôn trường PTGDN, từ những năm 68 đến 75, có bướm có hoa, có hương thơm cỏ lạ , có hào hùng khí khái của kẻ dũng, kèm theo bao nhiêu là nụ hồng, kẻ theo chồng, ngư i làm Tô Thị của tích cũ ngày xưa tất cả đều xin được trở về hôm nay để đón nhận sứ mạnh, thâu góp những mảnh thân tình vụn vỡ bằng tất cả tâm linh. Bão đến bão đi cứ xem là đổ vỡ cả , đổ từ con đường Lê Lợi, đổ luôn đoạn mốc Lê Thánh Tôn, và ngã cả 1 VietNam yêu dấu, chúng ta cùng 1 lòng trở về để cúi nhặt từng viên gạch, từng cây Phượng vĩ, và hàng cây bàng trong sân để hàn gắn lại những vụn vặt kỷ niệm, hy vọng là ươm hồng mãi mãi cho nụ hồng PTG”.
Hãy lắng nghe tiếng động của tâm hồn, từng tiếng gọi thiết tha, thật nhẹ thật mong manh. Với tất cả sự say mê trìu mến, hãy mừng là những âm thanh hoài hủy này, hiện hữu trong lòng, như có thật nhiều mối tơ không bao giờ đứt đoạn, theo từng ngày, từng tháng và năm, trôi qua chậm rãi, nhẹ nhàng, hãy tự hỏi lòng … đó có phải là tình yêu hay là 1 quyế n luyến với ngôi trường ngày cũ ?
Bạn thân,
Hãy lấy “bần đạo”, tên mục tử , hay là kẻ lữ hành (vô tình) trả lại bóng mát sau 1 lúc dừng chân làm ví d ụ . Cuộc đời thường là khốn nạn và đầy cơ cực ngay ngày đầu ra trường, vách xách marin trình diệ n đơn vị với chức quan I tàu thuỷ . Mỗi năm bầ n đạo trốn bắt được mấy lần ? Bần đạo cứ ngỡ mình lớn lên giữa sa mạc, năm tháng cày v ỡ cuộc truy hoan, nhìn lại căm hận …
Me thay lá,
phượng nở rôi lai nò
Đời buồn thương, ta những nhớ với thương
Quên khi đi, không mang theo chút gió
Gió quê hương, ôm cuộc mộng tình hồng
………
Không biết có ai chở theo kỷ niệm ?
Một tấm hình,
có đủ cả mẹ cha
Cho ta mượn, đêm nay nhớ l ạ i
Nhớ ngày xưa...một thuở thật êm đềm
Tình yêu, giửa nam và nữ ? Hởi 1 phiến lá, đã bôi xóa theo ngày chờ tháng đợi. Bần đạo đã phản loạ n, nhưng với ai ? rồi lang thang bắn giết, đập phá và nghe gió thổi, những âm thanh róc rách tận tâm hồn. Linh hồn thác loạ n theo màu nước nâu của dòng Mekong.
Buổi sáng, buổi chiều, cũng là thả giang đỉnh trên kinh rạch miền Nam, lờ đờ uống rượu, ngậm cô ba đỏ đen và buổi tối…
Nhớ nàng, chờ giặc??? kết quả ?
1 nét mặt trắng bệch, ngây dại dưới ánh đèn. Tại chính mình cả , tại bần đạo hay đùa bỡn tình yêu như chiếc bóng ma trơi và tại bần đạo đã bán linh hồn cho lữ khách. Thân xác còn, nhữ ng chung quanh … là 1 bãi chiến trường, kẻ thù địch là ai ? là nàng là bần đạo ?
Phải, đã nhiều lần, bần đạo cứ ngỡ mình là khách đa tình, nàng đã hết nước mắt vì cái cuồng ngông đó, cuối cùng nàng bắt gặp những gàn bướng nơi bần đạo, trố mắt kinh ngạc nhìn, lai bi dỗ ngọt “em yêu, tuổi đi hoang”. Nàng, gia đình tất cả hết ý kiến, chống đối…
Cuối xuân 75, đất Mỹ.
Khóc … Cái ước muốn 1 lần được khóc, như trẻ thơ vô tôi, không ai oán, không nỉ non. Tiếng khóc sẽ êm đềm như 1 bả n thánh ca bất tận, như đám bạn hôm nay.
Một lần, “con bé nhất định bắt bần đạo đón Chúa”
À, mà tại sao tại thời khắc này, lại không cố dành tất cả thánh thiện cho ngày mai, để cầu xin 1 sự an lành, đến cho nàng và chính mình ? Cơn mưa nào rồi cũng lập cầu vòng, cái cầu vòng muôn sắc, “con bé” bảo vậy.
Mèo con, Phiến lá, Ngỗng sầu !!!
Hay là gì gì đi nửa tất cả vẫn chỉ là 1 khối lập phương trong trí óc chết dại, chết không trăn trối này và … hỡi nàng kiều PTG ơi, hãy hiểu, có những điều thật đẹp thật thành thật, đã hơn 1 lần tai kề tai, kể nhau nghe … đó là tình học trò.
Anh về , nhớ mái tóc mây
Tương tư 1 thuở , cỏ cây muộ n phiền
Mộng đời anh vẫn triền miên
Nhớ em, tình đổ trên vùng Houston
Mắt em, trìu mến dễ thương
Sao trời lóng lánh, Win Ni tìm v ề
Anh về dấu vội cơn mê
Theo màu áo trắng... tình lê thê dài.....
Đời học sinh thì đã qua, nhưng tình đồng môn PTG của chúng ta, giữa anh giữa tôi, của chị của em và giữa thầy giữa trò, thì rất mới và hy vong là luôn luôn mới. Ta biết nhau trong 1 nổi tình cờ và đầy may mắn. Chắc chắn anh sẽ không làm cô khóc, thầy không làm trò giận, vì những chuyện không đâu và thậ t là không đâu.
Thôi thì, hãy cứ xem cứ nghĩ, tình tuổi ô mai thật nhỏ , thật hiền lành, 1 chỗ đứng trong anh trong chị trong em, ta dành cho nhau… 1 góc bé nhỏ hay là 1 đường thênh thang.
Các bạn có là gì đi nữa, đừng quan tâm, 1 giới hạn phải có, như chỉ tơ của ngày cưới, như là nội qui của trường … kính trên nhường dưới, tôn trọng tâm linh riêng tư của nhau. Cuối cùng, hăy là đôi cánh lớn, giang rộng, bắt lấy nhau trong cái cuối đời viễ n xứ này.
Áo em màu trắng trên ngàn,
Tim anh màu tím về ngang đỉnh trời
Thu ở nào tình đã rong chơi
Cho vầng trăng cũ chơi vơi giấc nồng
Hoa vàng, chim én cùng ngông
Núi cao, hạc lượn bên sông đợi chờ
Cỏ mềm, vạt nắng lơ thơ
Trăm con bướm trắng, về mơ tình đầy
xxx
ChimBiển TrầnNgọcSơn
tháng 8 năm 2006