Nhân sinh nhật lần thứ 79...

Nhìn lại... mình chắc chắn là ai cũng có một khoảng thời gian đẹp, một khung trời hoa bướm, một thời đèn sách bên nhau biết bao kỷ niệm khó phai nhoà...

Và mình cũng vậy, nhưng ý tưởng này mình viết nhiều rồi, nên muồn thay đổi chủ đề một chút, nhưng chưa biết nên bắt đầu từ đâu? Thôi thì nghĩ đến đâu viết đến đó, chuyện bây giờ mới kể - là sau 79 năm, mình ĐƯỢC gì và MẤT gì !!!???

Nhớ sau 75, mình bán đổ bán tháo căn nhà nhỏ mới mua, từ Đà Nẵng chạy vô Sài Gòn, không nhà cửa, không việc làm, không hộ khẩu... :( :( :( Thời gian này, chữ MẤT phải viết bằng size bự hết cỡ, bởi cái chi cũng có thể bốc hơi, áo quần ướt đang phơi, giày dép để ngoài hiên, nồi niêu soon chảo để trong bếp... mà đẹp đẽ gì cho đáng, chỉ là đồ cũ mèm, vậy mà cũng lấy cho được, bần cùng sinh đạo tặc là rứa đó :(

Gia đình mình cũng lâm vào tình trạng khốn khó chung của thời bao cấp. Có chút tiền bán nhà cũng hao hụt vì không biết buôn bán, rồi còn MẤT vì vận xui như bị giật hụi, lừa đảo, vụ nước hoa Thanh Hương... Cuối cùng, hai vợ chồng vét sạch túi, hùn vốn cùng mấy người bạn làm hợp tác xã Điện Quang chuyên sản xuất đuôi bóng đèn, sống lây lất qua ngày.... Cuộc sống lúc đó vẫn còn thiếu thốn, nhưng cái ĐƯỢC còn đáng quí hơn, là con gái chăm chỉ học hành, thi đậu vào Nhạc Viện Thành Phố, khi bước vào Trung cấp, cháu đủ khả năng vừa học vừa đi dạy Violon cho các con em người nước ngoài, phụ giúp thêm vào kinh tế gia đình.

Mình gác bút 15 năm, cũng buồn. Đến đầu thập niên 90, thì con tim đã vui trở lại như câu ngạn ngữ Pháp mình thuộc lòng từ những năm tiểu học, Après la pluie, Il fait beautemps (SAU CƠN MƯA, TRỜI LẠI SÁNG), đó là vào năm 1990, nhà nước cho tư nhân được xuất bản sách và tạp chí đủ mọi chủ đề như Hạnh Phúc Gia Đình, Nghệ Thuật Sống, Phụ Nữ Và Sức Khoẻ... Nhà mình suốt ngày tấp nập người đến tìm, quen cũng có mà lạ cũng nhiều. Đó là những người làm nghề sách, nhờ mình làm đề cương để xin giấy phép in ấn. Trong số này, có anh chị Chương nhờ mình tổ chúc bản thảo và biên tập 2 tạp chí tuổi mới lớn có tên là Tuổi Ngọc và Bạn Ngọc, mặc dù trước 75, mình chỉ cọng tác với Tuổi Hoa.

Mình đã ĐƯỢC cầm bút trở lại :) :) :)Lòng nhẹ nhàng một chút, nhưng niềm vui không trọn vẹn bởi mình vẫn chưa xin được hộ khẩu dù tạm trú đã 15 năm :(. Rồi vận hên bỗng đến, như có Trời Phật đoái thương, ban cho mình một cái ĐƯỢC to đùng còn hơn trúng số. Kể các bạn nghe nhé.

Số là mình có ông anh cô cậu ruột đi tập kết, đeo lon trung tá đại tá gì bự lắm, mỗi lần từ Hà Nội vào thăm ba mình, là mỗi lần nghe ông xì nẹc: “Cậu cháu chi mi, tướng tá chi mi, có con em mà cũng không lo được cho nó cái hộ khẩu, tệ quá!!!” Mưa dần thấm đất, chắc ông cháu nghe ông cậu ca cải lương hoài đau màng nhĩ quá, nên vào một buổi sáng đẹp trời, anh vô Sài Gòn đến nhà, chở mình lên Sở Công An thành phố chụp hình, lăn tay, điền giấy tờ và trong vòng một nốt nhạc, mình đã danh chánh ngôn thuận có tên trong Hộ khẩu, không tốn một đồng :)

Kể từ ngày có internet và FB, mình còn ĐƯỢC nhiều hơn, những cuốn sách mình viết từ thời tuổi trẻ tưởng như chỉ còn là kỷ niệm, bỗng trở về trên những Website của các bạn đọc ngày ấy, họ bây giờ cũng đã U60, U70... họ muốn tìm lại ký ức đẹp đẽ xưa, thuở lung linh Hoa Xanh, Hoa Đỏ, Hoa Tím... và họ đã thành công khi tìm về... và cũng từ đó, mình nhận được rất nhiều thư thăm hỏi, và thú vị nhất là trong list friend mình có rất nhiều fan Tuổi Hoa đó, các bạn ơi.

Mình bây giờ sắp 80 rồi, sức khoẻ MẤT là điều đương nhiên, nhưng cái ĐƯỢC đây là tuổi già sống lạc quan, buông bỏ sân si giận hờn, ai thương thì nhờ, ai ghét thì chịu, biết làm chi chừ!!!??? Nhưng mình tin chắc là ai cũng thương mình cả (hơi chủ quan một chút hi hi hi), bởi thư chúc mừng sinh nhật mình gửi về tới tấp, cháy cả FB mình rồi, còn có cả bài thơ “vái sống” của mệ bạn thân, cười muốn chết. Sinh Lão Bệnh Tử, ai cũng phải qua cầu, sợ không được mà lo cũng không song. Thôi kệ.

Sinh nhật này, con gái làm bánh, chụp cho mẹ vài tấm hình, và nấu bánh canh tôm thịt chiêu đãi cả nhà. Nhìn tô bánh canh với những con tôm sú hồng tươi hấp dẫn, lại nhớ đến năm 1963, hồi mình mới đậu Tú tài bán, ba dắt đi Sài Gòn chơi, có ghé vô nhà hàng Thanh Thế gần chợ Bến Thành ăn món đặc sản là ”bún suông tôm càng” giống hệt món bánh canh này (hình thức thì nhớ nhưng hương vị quên mất, hồi đó mình 19 tuổi, bây giờ 79 tuổi, nhớ chi được nữa hè :).)

Cám ơn các bạn đồng nghiệp, đồng môn, các học sinh cũ, các anh chị em, các cháu trong gia đình đã gửi đến TA những lời chúc mừng thân ái.

Chúc mọi người một mùa Giáng Sinh vui vẻ, sức khoẻ và hạnh phúc.



California, ngày nắng đẹp