BẾN CUỐI 7

CHIỀU XUỐNG ÊM ĐỀM…

Ký –Thùy An

 

... Năm ngoái qua Cali, buổi họp mặt còn đông đủ. Năm nay, Trì và Hòa không đến được vì long thể bất an. Thương quá. Chúng ta bây giờ như chiếc xe chạy đường dài, qua những chặng đời gập ghềnh sỏi đá, bão tố phong ba, hơn bảy mươi năm vẫn còn ì ạch lăn bánh, lâu quá, hỏi sao không rã rời từng bộ phận, rơi rụng những đinh ốc tạo thành…

     Có nhiều ôn mệ nói vui, Trời kêu đừng dạ nghe, cứ ngó lơ đi, coi như không phải mình. Được không đó? Tôi thì nhát gan, chắc không dám phạm thượng với Trời, nhưng lòng luôn lạc quan, Trời chưa kêu thì mình chưa sợ, khỏe được ngày nào thì vui ngày đó. Tôi quan niệm rằng, hôm nay phải vui hơn hôm qua và ngày mai còn vui hơn nữa. Và quả đúng như thế, từ ngày định cư ở Houston, tôi đi California ba lần, lần vừa rồi là vui nhất, hài lòng nhất.


     Đầu tiên là gặp lại Nhi sau 43 năm xa cách. Nhi là đồng nghiệp, cùng dạy hai trường Phan Thanh Giản và Quốc Gia Nghĩa Tử Đà Nẵng. Nhi không đẹp nhưng duyên dáng, dễ thương, nhỏ hơn tôi vài tuổi. Hồi đó Nhi còn độc thân nên chỉ chơi với các cô giáo trẻ, thỉnh thoảng chị em gặp nhau trong giờ giải lao, nói dăm ba câu chuyện xã giao mà thôi. Sau 75, tan đàn xẻ nghé, rồi chỉ vài năm sau, nghe tin gia đình Nhi được bảo lãnh qua Mỹ theo diện đoàn tụ, bạn bè ai cũng mừng cho Nhi. Tôi gặp lại Nhi trên FB với tên Nancy Nguyen, thấy mặt quen quen, tôi hỏi: “Phải Nhi không?” cô em trả lời liền: “Em đây chị Ái ơi.” Tôi thấy Nhi ăn mặc đẹp, ra dáng mệnh phụ lắm, lúc nào cũng tươi như hoa. Chị em gặp nhau qua hình ảnh và những comment thăm hỏi thân tình, khoảng cách ngày xưa ngắn dần… cho đến một ngày tôi gửi message cho Nhi: “Chị sắp qua Cali. Em ở đâu, có gần địa chỉ này không?” Nhi trả lời liền: “Em cách chị 30 phút lái xe. Em đến đón chị đi chơi nhé.” Tôi mừng quá, chưa kịp trả lời thì Nhi gửi tiếp: “Chị phải ở lại với em một đêm đó.”



     Nhi bây giờ khác hẳn Nhi ngày xưa, mạnh mẽ, năng động, tự tin, lái xe trên xa lộ vèo vèo. Những con đường dốc quanh co dẫn đến nhà Nhi, rộng rãi khang trang trên ngọn đồi xanh mát. Cỏ biếc và hoa nở khắp nơi, từ lề đường, vào sân cho đến vườn sau, toàn là những loài hoa màu sắc rực rỡ, nhiều nhất là Hồng –nữ hoàng của muôn hoa. Nhi nói: “Mình chụp vài tấm hình kỷ niệm nghe chị.” Trúng tủ tôi rồi. Hồi còn rất bé, tôi đã thích tạo dáng và từng làm người mẫu nhí cho ba tôi –một nhiếp ảnh gia nghiệp dư, phiêu du khắp mọi miền đất nước. Từ ngày làm quen với FB, tôi tha hồ nhìn ngắm những hình ảnh đẹp, chim chóc, hoa bướm, phong cảnh nên thơ … và thường dị ứng với chân dung những người quen biết, được photoshop trở nên giai nhân không có tuổi, kèm theo những comment trẻ quá, đẹp quá, tuyệt vời quá… thật khó tin vào lời khen, vì sự thật bao giờ cũng phũ phàng. Đó là qui luật của muôn đời, không việc gì phải bi quan. Bước vào tuổi già, tôi vẫn còn ham chụp hình, dù ai nói ngả nói nghiêng. Tôi thường nghĩ, già có nét đẹp của già, cho nên đến bây giờ tôi vẫn sẵn sàng đứng trước ống kính, nhưng không quên… đứng xa xa một chút, để đánh lừa mọi người không nhìn thấy được những nếp gấp thời gian.


     Nhi dừng xe trước quán Ngự Bình. Ngày thường mà khách đông như kiến, ngồi chật cả hành lang. Đợi một lúc cũng đến lượt thưởng thức món Huế trên đất Mỹ. Tôi mới qua đây và xa Huế cũng gần nửa đời người, không nhớ mùi vị thuần túy của dĩa bánh bèo, tô bún bò quê hương ra sao nữa. Chỉ thấy rất ngon, nhất là bánh bèo, tôm tươi, bột dẻo nóng sốt, khác hẳn bánh bèo ở mấy quán Huế bên Houston, lúc nào cũng lạnh tanh, nguội ngắt . Nhi hỏi: “Chiều nay, chị muốn ăn gì?” “Chị thích canh chua.” “Ok”. Ghé vô siêu thị ABC, Nhi mua một con cá bông lau tươi rói, kèm theo phụ liệu cà chua, bạc hà, giá, đậu bắp, hành, ngò gai, rau ngỗ… thử coi cô nàng Huế nấu món canh chua miền Nam có giỏi không. Đúng là giỏi thật. Viết đến đây, cần phải nhắc đến anh Hạnh, người bạn đời của Nhi, vui vẻ, lịch thiệp, hiếu khách. Chính anh đã chụp hình cho hai đứa, gọt trái cây, sửa soạn bàn cho một buổi ăn tối thân mật. Cơm nóng, rau xanh, nước mắm dầm ớt cay chảy nước mắt. Canh ngon quá Nhi ơi.

     Khăn gói đến Irvine ở với Hồng Đóa –cô bạn cùng lớp, cùng cảnh ngộ. Buổi sáng, Đóa chở xuống nhà Phú, thắp một nén nhang cho anh Đông và chia buồn với Phú, bây giờ Phú cũng giống Ái và Đóa rồi. Buổi họp mặt ở Chateau Brodard restaurant chỉ có Hồng Vân, Hồng Đóa, Phú, Ái, Cử và Chức, người bạn cùng khóa Nha Khoa với Đóa. Hình chụp thiếu ánh sáng nên không khoe với các bạn được, hơi buồn một chút. Đóa hỏi: “ Chiều ni, mi ưa ăn chi?” Tâm hồn ăn uống của tôi được thăng hoa bất ngờ, nhưng nghĩ đến hàm răng tội nghiệp, tôi nói: “Tao muốn ăn cái chi mềm mềm.” “Tao cho mi ăn cháo lòng nghe.” Lại trúng tim đen, tôi nhắc: “Nhớ lấy giò chéo quảy nghe.” “Cho mi ăn mệt nghỉ.” Ghé vô quán Tèo Sandwich mua hai tô cháo lòng, một thanh giò chéo quẩy nóng dòn. Phía trong bếp, nhiều người đang hối hả chiên chả giò, khách đứng chờ xếp hàng rồng rắn ra tới ngoài sân.

     Trên đường về, phượng tím rộ nở khắp nơi. Chợt nhớ đến bài Mưa Hồng của TCS… em đi về cầu mưa ướt áo, đường phượng bay mù không lối vào, hàng cây lá xanh gần với nhau… những cành phượng tím chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ suốt hai bên đường. Chiều xuống, những vệt nắng cuối ngày thấp thoáng trên những mái nhà cao, nhạt nhòa như đời người qua một ngày mệt mỏi…Trên hai tay cơn đau dài, người nằm xuống nghe tiếng ru, cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ… Ghé thăm thầy Hồng –hiệu trưởng trường Đông Giang Đà Nẵng trước 75. Vườn nhà thầy có nhiều hoa và cây ăn trái, ấn tượng nhất là hồ nuôi cá. Những con cá Koi (cá chép Nhật Bản) màu sắc rực rỡ, bơi lội tung tăng.


     Đóa rủ đi chợ mua quà sinh nhật cho đứa cháu. Trước khi đi, Đóa nói: “Chụp hình phượng tím hè.” Lại trúng ý nữa. Hai đứa cầm điện thoại ra cổng, tìm người nhờ bấm máy nhưng hai bên đường vắng ngắt, chỉ có những cây cao phủ bóng mát xuống hiên nhà, lung linh những chùm hoa màu tím, nồng nàn trong ánh nắng ban mai. Cuối cùng, cũng bắt cóc được một cô nàng làm phó nhòm bất đắc dĩ, hai lão bà bà tha hồ làm dáng. Trong buổi tiệc sinh nhật nhà cô em Đóa, tôi gặp lại Hồng Diệp –họa sĩ, chị ruột của Đóa, người đẹp PCT một thời, nay đã 77 tuổi, nhan sắc vẫn mặn mòi, xem ra còn trẻ hơn tôi.





     Ngày cuối tuần, đi chùa Đài Loan với Đóa, đây là một chi nhánh của chùa Tây Lai (His Lai Temple), ngôi chùa Phật Giáo lớn nhất miền Nam California mà chúng tôi đã đi lần trước. Hôm nay chủ nhật, nên chúng tôi được tham dự buổi lễ dâng hương nơi chính điện. Khác Việt Nam, áo tràng phật tử ở đây không phải màu lam mà đen tuyền, dĩ nhiên kinh đọc cũng bằng tiếng Đài Loan, lên bổng xuống trầm rất du dương. Sau buổi lễ, vị trưởng nhóm hướng về phía hai đứa tôi, nói một câu dài, âm ngữ nhẹ nhàng thân ái. Chắc là lời cám ơn thành tâm của khách lần đầu đến viếng thăm chùa.


     Rảo quanh một vòng Walmart xem hàng hóa, Đóa dắt tôi vào một cửa hàng thức ăn nhanh có tên IN-N-OUT. Hình như đây là một thương hiệu nổi tiếng chỉ có ở bang California. Thơm ngon, hương vị độc đáo, cho nên, có dịp qua Cali, ai cũng muốn ghé thưởng thức một lần cho biết. Mở cửa bước ra quán, trời nắng chang chang. “Chừ về nhà không biết làm chi. Đi mô nữa hè?” “Tao cho mi tới chợ Phi Luật Tân.” “Ừ, vô coi có chi lạ hơn chợ Việt Nam mình không?” Điện thoại bỗng reng chuông, tiếng Nhi: “ Mấy em học trò thấy chị trên FB, muốn mời chị đi chơi với chúng một bữa. Em cho số chị nghe.”. “Ừ, nhưng sau 4 giờ chiều hãy gọi, chị đang đi ngoài đường.” Chợ Phi cũng sạch đẹp như bao chợ khác, hơi hãi một chút là tại nơi bán đồ ăn nấu sẵn, có những xâu thịt nướng to đùng, những bắp đùi heo quay đỏ lòm, những quả trứng to như trứng ngỗng và vài món bánh kỳ lạ, gói bằng thứ lá màu bạc trắng.


     Chưa kịp nghỉ ngơi, điện thoại lại reo inh ỏi: “Cô ơi, cho địa chỉ để chúng em đến đón nghe cô.” Mới ngả lưng vào sofa… reng…reng… Cô ơi, chúng em đến nơi rồi. Trời, mấy cô này có thuật đằng vân chắc! Vẫn tíu tít như hồi còn… con nít, trong tứ đại mỹ nhân U60, tôi chỉ nhớ Bích Hưng, vì những lần tôi về Đà Nẵng, em thường theo nhóm bạn đến thăm tôi. Còn lại là Thu Hoài, Xuân Lan, đặc biệt là Lê Thị Thúy từ San Diego cũng chịu khó đến gặp tôi.


    Hẹn Nhi tại Westminster Mall. Trong khi chờ đợi, cô trò dạo qua các gian hàng quần áo, giày dép… Hàng giảm giá không đẹp, mà hàng bình thường thì giá mắc trên trời, nhìn cũng vui mắt rồi, mua chi cho uổng tiền. Đến chỗ bán đồng hồ, chuỗi hột, đá quý… đèn đuốc sáng choang, lại dừng chân xuýt xoa, trầm trồ. Thúy chỉ chiếc vòng bạch kim nạm cẩm thạch, bảo tôi: “Rẻ và đẹp quá cô, em thấy rất hợp với cô. Mua đi cô”. Nhìn cổ tay nhăn nheo quá chán, tôi nói: “Cô già ngắt, đeo chi cho tủi cái vòng.” Lại nhớ hôm thử cái áo đầm ở nhà Nhi, nhìn trong gương cũng được, Nhi xúi: “May đi chị, em thấy đẹp đó.” Tôi cười: “Thôi em, mặc chi cho tội cái áo.”


      Nhi đến, cùng lên lầu ăn buffet hải sản. Gia đình con gái Bích Hưng đến chào hỏi, thì ra hôm nay, cháu tổ chức sinh nhật cho mẹ. Tôi nhìn Nhi: “Mình không có quà, tính sao đây?” Bích Hưng nói: “Sự hiện diện của hai cô là món quà quí giá cho chúng em rồi.” Nhà hàng lúc nào cũng chuẩn bị bánh sinh nhật cho khách, nên sau khi xem ngày sinh trên ID, một chiếc bánh nhỏ xinh được đem đến với ngọn nến hồng lung linh. Happy Birthday to you… mọi người cùng vỗ tay và hát. Chúc mừng người mẹ hạnh phúc.


     Thúy đưa tôi về tận nhà. Những con đường vắng lặng, đèn soi lờ mờ, đã gần 10 giờ đêm. Nghĩ đến thành phố San Diego xa lắc, tôi ái ngại: “Em lái xe cẩn thận nhé.” “Không sao đâu cô, em quen rồi. Chúc cô ngủ ngon.”


     Không ai nói trước được điều gì. Chuyến đi này, tôi lỡ mất hai cái hẹn, nhưng thay vào đó là những cuộc gặp gỡ khác, thân tình và ấm áp hơn.

                                                                              

Thùy An –tháng 6 năm 2018