Hoàng Tử Trong Tháp Ngà
Nguyên tác: Le Prince d’Yvoire
Tác giả: Micheline Maurel
Thùy An dịch
Ở Genève có cô bé Nadège học tại một trường cấp 1 cùng với các bạn nam và nữ. Cô bé nhỏ, ốm yếu nên mong muốn có một người bạn trai cùng nô đùa với cô và che chở cho cô khi cô bị các bạn khác ăn hiếp. Nhưng các bạn trai trong trường lại thích đánh nhau, đôi khi đánh cả bạn gái để cướp đoạt đồ chơi. Cô bé nói với ba mẹ:
-Con muốn đổi qua một trường có các học sinh hiền lành hơn.
Ba cô trả lời:
-Trường nào cũng thế thôi con ạ. Hoặc là con phải lánh xa các bạn trai, hoặc là con phải trở nên mạnh khỏe bằng cách ăn thật nhiều.
Nhưng cô bé Nadège luôn luôn ước mơ có một người bạn trai vừa dịu dàng vừa dũng cảm chơi thân với cô để che chở cho cô. Ba mẹ bận công việc vất vả suốt ngày, chẳng mấy khi chăm sóc đến cô, nên giao cô cho một bà vú già trông nom.
Một hôm Nadège cảm sốt vì lên trái rạ, bà vú mang một quyển truyện cổ tích rất cũ, đọc cho cô nghe chuyện “Hoàng tử Roland trong Tháp Ngà ở bên kia bờ hồ”, đó là một cậu bé 12 tuổi, rất hào hiệp, chính trực và khôi ngô. Nadège nói:
-Hoàng tử lớn hơn cháu, hẳn là phải mạnh mẽ, cháu muốn làm quen với anh ấy.
-Nhưng hiện giờ, hoàng tử đâu có –bà vú đáp –Đây là chuyện cổ tích, xưa mấy trăm năm rồi.
-Hoàng tử sống ở thời đại nào hả vú?
-Vào thời Trung cổ… cái thời mà các bà đội mũ chóp cao và các ông mang giày mũi nhọn ấy mà.
Nadège nghĩ thầm: “Mình cảm thấy chuyện này có thật, ước sao Hoàng tử vẫn còn tồn tại thì thích biết bao!”
Khi cô giáo đến thăm, Nadège hỏi cô, có thật thời Trung cổ đã qua lâu đời đúng như vú già nói không. Cô giáo bảo:
-Đúng rồi em ạ. Dựa theo kiểu y phục trong tranh vẽ thì vị Hoàng tử trẻ tuổi này ắt phải sống ở thế kỷ XI. Chúng ta đang ở thế kỷ XX, tức là cách nhau chín thế kỷ. Em tính xem, chín thế kỷ tức là chín trăm năm.
-Vâng. Nhưng có lần ba em giảng giải rằng, tiếng động và ánh sáng truyền đi… chúng ta không nhìn thấy những sự việc ngay khi nó xảy ra mà phải một lát sau đó. Người ở càng xa đang dùng viễn vọng kính quan sát địa cầu thì những sự việc đang xảy ra bây giờ họ chưa nhìn thấy, mà phải qua một thời gian rất lâu họ mới thấy được.
-Đúng thế –cô giáo đáp –nhưng em đang bịnh không nên suy nghĩ nhiều. Vả lại, giả như em có thể đi đến một hành tinh ở xa, rất xa, đủ xa để có thể nhìn thấy những sự việc ở địa cầu vào thế kỷ XI, có thể em nhìn thấy được hoàng tử Roland, nhưng em không thể nào chạm vào được hoặc giao thiệp được với một hình ảnh trông thấy từ xa như thế. Thôi, đừng nghĩ đến chuyện ấy nữa.
Nadège tự nhủ: “Quả thế thật. Mình chẳng thể chạm vào, cũng chẳng thể giao thiệp được với một hình ảnh. Vậy thì chẳng hơi đâu mà tìm cách đi đến một hành tinh xa xôi.”
Cơn bệnh thuyên giảm. Nadège ngồi dậy được nhưng chưa thể đi học. Cô đọc rất nhiều truyện cổ tích. Ba cô mang về cho cô một quyển sách khác đầy những hình ảnh thời trung cổ: những nhà thờ có cửa kính màu sắc rực rỡ, những lâu đài tua tủa tháp pháo và lỗ châu mai, có hào lũy vây quanh. Trong số những lâu đài vẽ trong sách, Nadège thích nhất một tòa nhà mà cô bé cho là Tháp Ngà của hoàng tử Roland theo trí tưởng tượng của cô. Nadège tin tưởng là chỉ cần bước và qua khỏi cầu treo, đẩy chiếc cửa cổng lớn ra là sẽ thấy hoàng tử Roland đang chơi đùa trong sân.
Một hôm, Nadège ngồi trong phòng khách, mê mẩn ngắm bức tranh Tháp Ngà, cô tưởng tượng mình đang băng qua cầu treo, cảm thấy cánh cổng lớn thật gần, ở ngay trước mặt… Cô sờ lên cánh cửa, cảm giác của ngón tay chạm vào lớp gỗ thô nhám, vào những đầu đinh thép khổng lồ thật rõ rệt. Cô vừa đẩy nhẹ thì cánh cổng mở ra, cô lướt đi giữa hai hàng lính và bước vào một cái sân rất rộng, chan hòa ánh nắng. Một cậu bé đang từ cầu thang gỗ chạy xuống, trông thấy Nadège, cậu kêu lên:
-Ô kìa, tôi đang thích thú đọc truyện về một cô bé giống như bạn, tên Nadège. Tôi thấy cô ta mở cổng đi vào lâu đài…
-Chính là tôi đây –Nadège đáp.
-Tôi tưởng Nadège sống ở một thế giới khác…
-Tôi sống ở một thời đại khác –Nadège sửa lại –và muốn dẫn bạn đến đấy.
Nadège vui mừng vì đã tìm thấy Roland, nhưng tòa lâu đài làm cô bé hơi sợ. Cái sân rộng thì rêu phong bẩn thỉu như ở nông trại, những người đang làm việc ở chuồng ngựa có râu tóc bờm xờm và áo quần rách rưới; trên thành cao, những người lính đội mũ chỏm nhọn đang đi tuần có vẻ dữ tợn với những ngọn giáo dài.
Roland bảo:
-Tôi rất thích đi với bạn. Tôi sống ở đây với mộ ông chú quá nghiêm khắc, hay đánh đập. Ông cấm tôi chơi đùa với bạn bè cùng lứa vì chúng là con của những gia nhân, do đó, tôi cảm thấy rất cô đơn.
-Bạn không đi học sao?
-Ồ không. Ở đây không có trường học. Một ông linh mục dạy học, chỉ toàn là kinh điển.
-Bạn muốn đến chỗ tôi không? Ở trường, các bạn trai hay đánh tôi, bạn sẽ bênh vực tôi chứ?
-Vậy thì chúng ta cùng đi. Tôi sẽ che chở bạn. Nhưng đi bằng cách nào đây?
-Phải ra cổng, băng qua cầu treo. Nhà tôi ở bên kia cầu.
-Nhưng bên kia cầu là những cánh rừng, chú tôi thường đi săn chó sói và heo rừng ở đó.
-Không đâu –Nadège quả quyết -Ở đó có nhà tôi. Chính tôi vừa từ đó đến đây mà.
Cả hai cùng đến trước cánh cổng. Và, lúc này thì Nadège sợ hãi, cô sợ chỉ thấy hào sâu và cánh rừng đầy chó sói thay vì nhà mình. Cô bé nói với Roland:
-Khi đến đây tôi nhắm mắt, tập trung ý nghĩ và nói: “Tôi muốn gặp Roland”. Lần này, đến phiên bạn nói. Hãy đặt tay lên cửa, nhắm mắt thật kỹ, tôi cũng nhắm mắt nữa…
Roland nói:
-Tôi muốn đi với Nadège, tôi muốn…
Cánh cửa chuyển động, Nadège nắm tay Roland kêu lên:
-Tôi sợ!
-Đừng sợ. Nắm chặt tay tôi.
Cánh cửa mở ra, hai đứa trẻ nghe tiếng gió, rồi cảm thấy hơi ấm lò sưởi và chạm vào mặt gối nệm êm ái. Cả hai mở mắt, thấy mình đang ngồi trên divan nơi phòng Nadège. Dưới nền nhà là quyển sách đang mở ở trang có hình Tháp Ngà của Roland. Nadège cầm cuốn sách lên đưa cho Roland xem:
-Bạn thấy không? Chính là lâu đài của bạn đấy.
-Còn trên ngọn tháp kia, chỗ cái cửa sổ nhỏ nhất là phòng tôi đấy.
Roland vừa nói vừa đưa ngón tay chỉ vào cái cửa sổ, nhưng Nadège vội giật quyển sách lại và la lên:
-Ấy, chớ chạm vào cánh cửa.
Roland quan sát căn phòng của Nadège rồi nhận xét:
-Căn phòng chật quá nhưng thật xinh xắn.
Cửa phòng bật mở, ba Nadège bước vào, hỏi:
- Ba vừa mới nghe tiếng con la lớn, chuyện gì vậy? Ủa này, ba tưởng con có một mình –ông ngắm nghía bộ y phục của Roland rồi khen –Hóa trang khéo quá.
-Không phải hóa trang đâu ba. Đó là y phục hằng ngày của anh ấy. Nhưng phải kiếm bộ y phục bình thường như mọi người cho anh ấy thôi, vì anh ấy mới đến đây từ thế kỷ XI đấy ba à.
-Con vừa mới nói gì thế? Hay là con còn sốt?
Nhưng Nadège chẳng còn sốt tí nào. Ba má cô bé cố gắng tìm kiếm tông tích của cậu bạn con mình. Nhưng chẳng có trường nào, cũng chẳng có nơi nào trong thành phố trả lời có một bé trai đi lạc, chẳng ai biết Roland cả.
Cậu bé thật xinh đẹp, thật tốt bụng, đối xử với Nadège rất dịu dàng và che chở cô khỏi bị các bạn trai khác bắt nạt. Cậu dìu dắt, hướng dẫn Nadège như một người anh lớn gương mẫu. Nhưng mọi người chẳng bao giờ hiểu được cậu bé này từ đâu đến đây, cũng chẳng có ai chịu tin câu chuyện của Nadège và Roland kể.
Nadège biết Roland rất quí mến mình và sống rất thoải mái trong gia đình mình, nhưng cô bé luôn luôn lo lắng, e rằng một ngày nào đó Roland lại quay về Tháp Ngà. Cho nên một hôm, Nadège gỡ trang sách có hình tòa lâu đài, xé vụn ra rồi dấu kín trong đáy ngăn kéo. Vậy là Roland chẳng thể nào quay về thế kỷ XI được nữa.
Nhưng ngay trong ngày hôm ấy, Roland ngã bệnh. Cậu nằm li bì suốt ngày, không nhận ra Nadège và cũng không hiểu Nadège nói gì cả. Cậu gầy rộc đi và bác sĩ rất lo lắng. Một hôm, Nadège đón bác sĩ ở cầu thang và kể hết câu chuyện cho ông nghe.
-Anh ấy ngã bệnh từ hôm cháu xé bức hình Tháp Ngà để ấy khỏi quay về đó. Bác sĩ có cho là vì thế mà anh ấy ngã bệnh không?
Bác sĩ đáp:
-Có thể lắm. Bây giờ Roland biết là có muốn trở về cũng không được nữa! Cháu hãy thử ráp tấm hình lại rồi đưa cho Roland coi thử xem sao.
Nadège ráp dán cẩn thận từng mảnh vụn rồi mang đến giường Roland, nói:
-Anh xem, tòa lâu đài của anh đây nè.
Roland ngắm cánh cổng lớn ở bên kia cây cầu treo, lấy tay vuốt ve một tí, rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi. Hôm sau, cậu phục hồi sức khỏe dần dần.
Roland không bao giờ quay về Tháp Ngà. Khi lớn lên, cậu cưới Nadège. Bức tranh Tháp Ngà được lồng trong một cái khung nhỏ bằng vàng treo trên tường. Cả hai người, chẳng ai muốn quay về thế kỷ XI vì họ sống với nhau rất hạnh phúc./.