Sáng nay trời nhiều mây nhưng thời tiết dễ chịu, định ra ngoài đi bộ một lát cho thư giãn, không ngờ mới bước xuống bậc cấp thì tự nhiên mây chùng thấp, hơi lạnh thấm tràn kéo theo những hạt mưa lâm râm… biết sao bây giờ!??? :( Đành quay vô nhà, pha tách cà phê, bắt đầu thả mộng mơ qua khung cửa kính, tìm vài ý tưởng gõ lan man cho vui tuổi già và cũng đem niềm vui đến cho bạn bè mình, phải không mấy ôn mệ?

  Những hạt bụi mưa bay mịt mờ không gian, đẫm ướt vạt cỏ trước sân nhà, vương lên những cánh hồng trắng, hoa cúc, hoa cẩn, hoa thiên đường…, gợi nhớ những ngày mình mới đến đây, một thành phố xa lạ (đốt đuốc không tìm thấy một người VN), vậy mà cũng đã gần bốn năm rồi. Càng già, càng thấy thời gian trôi nhanh, con gái ngày nào mới mở mắt chào đời, bây giờ đã là mẹ của hai chàng trai cao lớn… nhớ hôm mới về Cali ghé nhà Nhi chơi, cô bé cháu nội mới hơn một năm, giờ đã lớn khôn tra trắn, còn thêm một em gái lẩm chẩm biết đi nữa chớ, dễ thương quá.

   Lẩn khuất đâu đây, có một sự biến đổi vô hình theo suốt đời người, ảnh hưởng, chi phối chậm chạp nhưng không bao giờ ngưng nghỉ. Đã lâu lắm, mình có nghe bài Bước đi lặng lẽ của Thời Gian, trong chương trình Thơ-Nhạc Bích Huyền, nói về một người đàn ông thích chụp hình, mỗi buổi sáng, đúng vào một giờ nhất định, đến một vị trí nhất định, và bấm máy suốt…12 năm. Ông sưu tầm được 4000 tấm hình đen trắng dán vào 12 cuốn album. Xem hình, theo thứ tự thời gian, dĩ nhiên là hình nào cũng như hình nào, cũng mái nhà ấy, góc phố ấy, hàng cây ấy, bầu trời ấy và cả những đám mây… không đâu, có sự thay đổi rất nhỏ, để ý mới nhận ra, cọng mây dần cong hơn, loãng hơn…, cành cây rụng mất vài chiếc lá… và có những hôm thời tiết thay đổi, không gian mờ đi hoặc sáng hơn. Thời gian đấy, thời gian đi qua góc phố, hàng cây… bằng những bước chân lặng lẽ, thời gian làm rụng rơi những chiếc lá vàng, đẩy đưa những đám mây giang hồ về phía trời xa và cả tuổi xanh bỗng chốc mệt mỏi úa tàn… Hẳn trong chúng ta, ai cũng nhớ bài hát nổi tiếng Điệu Buồn của ns Đào Duy: “Dòng thời gian cuốn xoay trong hồn người ơi, từng thu chết lá xanh thay màu vàng úa tả tơi, từ miền xa xôi bỗng dưng tơ sầu gọi thương nhó, lối cũ bơ vơ, tình đã xa xưa hay còn trong mơ…”

  Mình thường nói vui với bạn bè, chúng ta phải già đi thì con cháu mới lớn lên được chứ, thiệt đó, dòng đời xuôi theo qui luật của thời gian… Mình thường đặt câu hỏi và tự trả lời, Thời Gian mầu gì? Có thể là mầu vàng của nắng sớm, mầu cam của ráng chiều, và cũng có thể là mầu xanh của biển, mầu đỏ của hoa… Thời Gian có mùi gì? Có thể là mùi hương sen mùa hạ, bánh trái ngày xuân, hương cà phê nồng nàn mỗi sáng… Trong bài Màu Thời Gian, nhà thơ Đoàn Phú Tứ khẳng định: “Màu thời gian không xanh, màu thời gian tím ngát, hương thời gian không nồng, hương thời gian thanh thanh…” … và Thời Gian có âm thanh không? Tiếng suối reo, tiếng chim hót, tiếng hạt mưa đập vào khung cửa, tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ… chẳng phải là Tiếng Thời Gian sao? Vậy thì chúng ta nghĩ thế nào thì sẽ thế ấy, tùy theo trí tưởng tượng của mỗi người. Đồng ý nghe.

   Một buổi sáng đẹp trời (cách đây cũng đã lâu lắm rồi), đi ngang qua tấm gương lớn, chợt thấy một phụ nữ trung niên xuất hiện, nhìn mình đăm đăm. Nhìn kỹ thì thấy mặt bà này cũng hơi giống mình, nhưng sao ghê quá, da khô cằn, mí sụp, túi mắt phồng to, tóc tiêu muối, cổ nhăn nheo… sợ quá, đưa bàn tay lên che mặt thì càng hốt hoảng hơn, vì bàn tay búp măng tròn trịa ngày nào giờ cứng ngắt, gân xanh nổi lên chằng chịt như sông nước miền Tây… Hồn vía lên mây, chợt nhớ đến lời ba mình than hồi còn sinh tiền: “Tuổi già, ôi terrible!!!” terrible, terrible… kinh khủng thật, nhưng ngay giây phút đó thôi, lúc mình mới U60, bây giờ U80 thì điếc không sợ súng rồi, mọi suy nghĩ thoáng nhẹ như lông hồng. Ai chẳng muốn trẻ mãi không già, đẹp hoài không xấu, nhưng làm sao níu được bước thời gian :( .

  Mấy ngày gần đây, trên FB xuất hiện bài viết “Bệnh Chụp Hình” không biết của tác giả nào, nhưng có rất nhiều người share. Bài viết nói về những người đã quá tuổi hồi xuân, thời trẻ không có điều kiện chụp hình, bây giờ kính tế thoải mái, tỷ phú thời gian, với cái smart phone trong tay, tha hồ tạo dáng, bấm cả trăm tấm hình đẹp, tha hồ post lên FB khoe chơi. Những comment ca ngợi nhan sắc về chiều dội xuống còn hơn bom tấn. Vui mà. Thiệt đó. Đố ai tìm thấy một gương mặt không đẹp, một thân hình không chuẩn trên FB? Đó là nhờ chiếc đũa thần photoshop xóa mụn, mờ nếp nhăn, làm mắt to ra, bóp eo thon lại, kéo chân dài miên man… mà không cần dao kéo, không bị đau, và nhất là khỏi tốn… tiền hi hi hi. Cho nên, những ôn mệ tuổi chạng vạng hết 90% đều “ghiền” chụp hình (còn 10% không chụp cũng vì… đi không nổi mà thôi ) . Tác giả bài viết cho đây là bệnh “ghiền chụp hình” nên tiết chế lại, nhưng mọi lý do đưa ra đều không thuyết phục. Theo mình, đây đâu phải là bệnh, mà là một sở thích rất dễ thương, niềm vui tuổi già mà, cần phải phát huy thêm nữa. Viết hoài không hết ý, cho mình ngừng ở đây nghe.



Tháng 2 – 2022