“Ngày về xa quá người ơi”, các bạn có nghe câu này quen không? Đúng, là lời của một bài hát. Bài gì? Các bạn nhớ không? Để mình nhắc một chút nghe, đây là bài hát có từ hồi mình còn rất nhỏ, thập niên 50 đó.

“Bao giờ tôi về gần em cùng đếm này trăng, này sao, chia nhé em. Trăng sao dâng ý thơ, mây bay khắp trời, thuyền tình lung linh trong khói sương lam, ngày về xa quá người ơi…” (EM TÔI –ns Lê Trạch Lựu)

Lâu lắm rồi, mình có đọc một bài phỏng vấn nhạc sĩ Lê Trạch Lựu. Ông nói bài này ông viết cho người yêu khi ông du học ở Pháp. Qua các giọng ca nam truyền cảm, từ Anh Ngọc, Duy Trác… đến Sĩ Phú, Tuấn Ngọc, Elvis Phương… giai điệu nhẹ nhàng êm ái của “em tôi” đã vượt thời gian, xao xuyến mãi lòng người… Em tôi ưa đứng, nhìn trời xanh xanh, mang theo đôi mắt, buồn vương giấc mơ…

Ngày về xa quá người ơi. “Về nhà” là nỗi mong ước đoàn viên … “Nào ai xa ngàn khơi, kìa bao mái nhà đang chờ ai, kìa bao bếp hồng đang còn tươi, thương nhớ lên đầy vơi… (VỀ DƯỚI MÁI NHÀ – ns Xuân Tiên)” nhưng đôi khi cũng là nỗi cô đơn se thắt trái tim đau… “Về đây nhìn mây nước bơ vơ, về đây nhìn cây lá xác xơ, về đây mong tìm bóng chiều mơ, mong tìm mái tranh chờ, mong tìm thấy người xưa… nơi xưa ôi giờ đây nát tan, đò vắng không người sang, thôn xóm trông điêu tàn… (TRỞ VỀ - ns Châu Kỳ)”

Mình đã từng “về nhà” biết bao lần . Đó là thời gian học Đại học Khoa Học Huế. Ở nhà Ngoại, được cưng như trứng, hứng như hoa, vậy mà lòng mình vẫn luôn hướng về Đà Nẵng, nơi có ba mạ, có anh em bạn bè và cả một khung trời kỷ nệm. Vậy là cứ mỗi chiều cuối tuần, mình khăn gói lên bến xe An Lợi, Phúc Xuân… đi hoài đến nỗi thuộc lòng từng hàng cây bờ đá trên đèo Hải Vân và quen mặt, biết tên các chú tài xế không thiếu một ai. Qua năm cuối, tình hình chiến sự quá căng thẳng, các Giáo sư ở Sài Gòn không dám ra Huế, buộc lòng sinh viên phải theo thầy học tiếp mà thôi. Vậy là bó tay chấm com, tiền đâu mua vé máy bay chớ, cho nên, tết cũng khỏi về, nhớ nhà đứt ruột. Tủi thân ghê!

Lại nhớ thằng cháu ngoại, năm 2007, về Sài Gòn chơi. Em mới 5 tuổi, không quen khí hậu nóng nực, nên suốt ngày cứ “gâu hom, gâu hom”, vừa buồn cười vừa thương em quá!. Qua đây, mình luôn rất thích về VN. Vui lắm, cùng bạn bè cà phê cà pháo, đi chơi khắp nơi… Học trò cũng thương cô, nấu cho cô những món ăn ngon bún bò, cơm hến, mì Quảng, Artichaud hầm chân giò… rồi chở cô đi hát Karaoke tưng bừng…

Mình về được hai lần, rồi bẳng đi gần 3 năm chưa về được, vì từ Houston dọn nhà qua Cali, bận rộn giấy tờ đủ thứ, nên cứ hẹn hoài. Mình còn nhiều “nợ” lắm, phải về để mang hết qua đây cho vui tuổi già một chút: nào sách mình được in, được tái bản, nhiều tập thơ, tập truyện ngắn, truyện dài của các bạn ghi tên tặng mình vẫn còn nằm trong tủ sách nhà cô cháu gái. Dạo nảy mỹ thuật tân tiến, họa sĩ tài hoa, nên sách in ra đẹp không ngờ, lòng càng náo nức. Kỳ này về, nhóm bô lão PCT của mình cũng trên 75 dưới 80, chắc không đi chơi xa được, nhưng cũng đủ sức cà phê tán gẫu, vậy cũng đủ vui rồi.

Đến hè 2019, định mua vé về… than ôi, thay vì lên máy bay thì mình được chở tới bệnh viện, rồi nhập hộ khẩu vô Rehab hơn 2 tháng trời!!! . Ra viện, mình tuy có ốm o gầy mòn nhưng may quá, trí óc vẫn còn minh mẫn, nên mới có cơ hội ngồi trước computer gõ lóc cóc chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng các bạn đây nè. Đội ơn Trời Phật!

Cũng trong năm này, hình như gần Noel thì phải, con quái vật vô hình Cô Vít bắt đầu tấn công loài người !!! . Ai cũng muốn “về nhà”, lòng như lửa đốt, các chuyến bay hoạt động cầm chừng, hãng bán vé máy bay đông kín người, mua vé, đổi vé… rồi dẫn đến tình trạng cách ly, để có được chiếc vé trong tay, cũng khó khăn lắm. Mình không biết nhiều, nhưng có quen cô bạn qua Mỹ thăm con, ngày về còn xa nhưng không dời ngày được, kẹt lại ngày nào là lo cho ngày ấy, vì ở nhà còn cơ sở làm ăn, còn cha mẹ già cần người chăm sóc, thế là ngày nào cũng gọi điện than thở, sụt sùi. Rồi một ngày cô em reo vui: “Chị ơi, em đổi vé được rồi, nhưng về đến Việt Nam phải cách ly 14 ngày đó chị.” Cách ly thì cách ly, dân chơi không sợ mưa rơi mà khà khà khà…

Cuộc sống xáo trộn, lòng người không còn bình yên nữa. Nhiều dự định về nước thăm gia đình từ tết năm Tí qua năm Sửu vẫn chưa thực hiện được vì con virus không mời mà đến. Thôi thì cứ nuôi hy vọng là sẽ qua, sẽ qua… cho đến bây giờ tình hình vẫn không nhúc nhích mà e bộ còn căng thẳng hơn. Bao nhiêu trái tim hướng về Sài Gòn…

Trời Sài Gòn chiều hôm nay còn nhiều mây bay, nhiều niềm đau thương bi hận tràn đầy. Gượng nụ cười giọt lệ trên môi, nhìn đất nước tơi bời, một thời em có hay… Những thành phố em sẽ đi qua, đây Paris, đây London, đây Vienne… nhưng có đâu bằng Sài Gòn hôm qua, nhưng có đâu bằng Sài Gòn mai sau, em có mơ ngày hát câu hồi hương!!!?? (EM CÒN NHỚ MÙA XUÂN – ns Ngô Thụy Miên)

Cô cháu gái nhắn tin, chờ qua cơn đại dịch này, con sẽ đem những quà tặng ấy qua cho O, yên chí. Ừ thì yên chí, bà O này chừ suốt ngày làm bạn với cả đống thuốc, còn đi đâu được nữa hè.

Rảnh rỗi vào xem những chương trình văn nghệ gây quỹ cứu trợ Gửi Tình Thương Về Sài Gòn, nhiều lắm, tưng bừng, tráng lệ, nhạc chọn lọc, ca sĩ nhiệt tình, càng nghe càng thấm, những bài hát về Sài Gòn tăng thêm nỗi nhớ mong…

Đêm nhớ về Sài Gòn
Tiếng nhạc vàng gọi từng âm xưa
Ánh đèn vàng nhạt nhòa đêm mưa

…..

Bóng mẹ hiền mờ mờ bên song
Mắt người tình một trời mênh mông.
Gợi bao nhiêu cho cùng
(ĐÊM NHỚ VỀ SÀI GỎN – ns Trầm Tử Thiêng).

Và bài BIẾT KHI NÀO TRỞ LẠI của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên được hát nhiều nhất

Tôi đã đi, tôi vẫn đi mãi biết bao giờ trở lại
Sài Gòn ơi, sao em còn mãi trong tim tôi
Ôi những con đường ngày nào còn nghe lá rơi
Nụ cười còn tươi nét môi
Hay áo mầu phai úa rồi

Tôi đã đi, tôi vẫn đi mãi biết bao giờ trở lại
Hỏi lòng nhau cơn mưa nào xóa đi thương đau
Bao tháng năm dài miệt mài đời như khói sương
Nghìn trùng giòng sông vấn vương
Để nhớ thương lệ mắt buồn

Tôi vẫn mơ thành phố cũ lối xưa đi về
Dù hồn nghe tái tê, tìm đâu thấy những cơn mộng mê
Một ngày nào đó như cánh chim bạt gió
Có nghe mùa thu qua xót xa tình phôi pha
Tôi vẫn tin, tôi vẫn tin mãi sẽ có ngày trở lại
Để cùng em rong chơi tìm những cánh sao rơi
Cho tiếng hát buồn ngày nào nhịp vang phố vui
Nụ cười về trên nét môi
Hạnh phúc tôi, một góc trời


Đây không phải là một đoản văn hay tùy bút gì hết, mà là một vài chia sẻ vui vui cùng những hình ảnh lần sau cùng mình về Việt Nam 2015.



Valencia Santa Clarita, một ngày trời âm u 7 tháng 10)

Biết đến bao giờ !!!