Nicola Geibel có một cửa hàng bán đồ chơi do chính tay ông làm, những đồ chơi bằng máy vừa đẹp vừa đầy sáng tạo khiến chẳng bao lâu, danh tiếng ông vang dội khắp châu Âu.. Đó là các con thỏ dạ quang với trái tim hình cái nơ, biết lay động lỗ tai và ria mép, các con mèo biết rửa mặt, các con búp bê biết hát, biết chào và nói: “Anh mạnh giỏi chứ?”
N.Geibel không đơn giản là một nhà cơ khí, mà còn là một nghệ sĩ. Trong cửa hàng của ông, có một ngăn tủ đựng những món đồ chơi kỳ lạ, không bán, những đồ chơi mà ông đã làm bằng nguồn cảm hứng say mê: một con lừa nhảy nhót càng lúc càng nhanh y hệt con lừa thật, một con chim biết bay từng vòng tròn rồi trở về chỗ cũ, một bộ xương biết khiêu vũ trong âm thanh một cái kèn hơi, một cô gái đẹp chơi đàn violon, một người đàn ông hút ống vố… Người trong làng còn đồn đại rằng, ông Geibel có thể chế tạo được những sinh vật có đầy đủ phong cách một quí ông hoặc quí bà theo đơn đặt hàng.
Hôm đó, con gái ông Geibel là Olga đi dự đêm dạ vũ tại nhà bác sĩ Follen, và khi trở về, cô tỏ vẻ rất khó chịu. Ông lấy làm tò mò nhưng không tiện hỏi. Mãi đến vài ngày sau, ông mới rõ được nguyên nhân khi nghe cuộc nói chuyện giữa Olga và các bạn gái trong phòng khách.
-Thanh niên bây giờ khiêu vũ chẳng ra cái quái gì cả.
-Đúng. Nhảy sai nhịp lung tung mà cứ ra vẻ ta đây giỏi lắm, hết mời cô này đến cô khác.
-Và trong khi nhảy, lại thốt ra những lời xuẩn ngốc, vô duyên.
Một cô lên tiếng nhái giọng:
-Ôi, cô mới duyên dáng làm sao! Chiếc áo của cô thật tuyệt diệu! Ôi trời nực quá… cô có thường đến Vienne không? Cô có yêu Wagner không?
-Đơn giản là các anh chàng như ếch ngồi đáy giếng, chỉ biết một vài thông tin tầm thường.
-Ôi để ý làm gì những điều ba hoa đó, mình đến dự những buổi dạ vũ là chỉ cốt tìm một anh chàng nhảy giỏi, nghĩa là phải dìu mình đi những bước tuyệt diệu và không được mệt mỏi trước chúng ta.
-Phải. Không được mệt mỏi và không bao giờ mệt mỏi.
Olga cười lớn:
-Ồ, vậy thì chỉ có người máy mới đáp ứng được ước muốn của các bạn.
Các cô vỗ tay reo:
-Hoan hô ý kiến tuyệt vời. Một kỵ sĩ bằng máy sẽ không bao giờ biết mệt, một kỵ sĩ đẹp trai sẽ không bao giờ dẫm chân chúng ta.
-Không làm nhăn áo chúng ta nữa chớ.
-Anh chàng sẽ không có mồ hôi giữa hai bài nhảy, tôi rất ghê khi nhảy với người hay chảy mồ hôi.
-Một anh chàng đáng yêu không khác gì con người bằng thịt bằng xương.
Trong bữa cơm chiều, ông Gebeil hỏi thăm Olga rất kỹ về buổi dạ vũ vừa qua, về những kỵ sĩ trong đêm đó, về những bước nhảy, những câu nói đùa duyên dáng của một vài người… Sau đó, ông miệt mài làm việc trong phân xưởng đồ chơi của mình. Liệu ông có đáp ứng được ước muốn của các cô gái xinh đẹp mà ông yêu thương như Olga của ông?
Một tháng sau, ông nhận được thiệp mời của Wenzel, một người bạn thân rất giàu làm nghề buôn gỗ, nhân lễ đính hôn của cô cháu gái. Olga cũng được mời. Lời ghi trong tấm thiệp đã làm cho cô háo hức: “Tiệc có dạ vũ”. Chiều hôm đó, Olga diện rất đẹp, cô náo nức gõ cửa phân xưởng làm đồ chơi của ông Gebeil:
-Nhanh lên bố ơi, sắp đến giờ rồi.
Cửa vẫn đóng chặt. Ông Gebeil nói vọng ra:
-Con cứ đi trước, đừng đợi bố. Hãy nói với các bạn của con rằng, bố sẽ dẫn đến một kỵ sĩ trẻ, dễ thương và nhảy rất giỏi. Chắc chắn các cô ấy sẽ hài lòng.
Olga rất vui. Bố cô luôn luôn có những vụ rất bí mật và bao giờ cũng hoàn hảo, nên cô không ngại ngùng khi báo tin vui đến cho các bạn của cô. Các cô hồi hộp chờ đợi.
Tiếng động cơ xe dừng lại trước cửa làm các cuộc nói chuyện trong phòng khách lắng xuống. Chủ nhân Wenzel bước vào, mặt đỏ lên vì xúc động, nụ cười không được tự nhiên, ông cất cao giọng:
-Tôi xin giới thiệu, ông bạn thân Geibel và một người bạn trẻ.
Ông Geibel đi vào, cạnh ông là một thanh niên mặc quân phục. Ông hân hoan nói:
-Xin thứ lỗi vì tôi đến trễ. Thưa quí ông bà và các bạn, xin giới thiệu đây là người bạn trẻ của tôi. Đại úy Fritz.
Ông để tay lên vai Fritz. Viên sĩ quan này nghiêng mình trước mọi người với vẻ cứng nhắc. Cái chào của y dẫn theo một tiếng động rồ rồ như tiếng râm ran khó chịu của một hơi thở tàn. Geibel tuyên bố:
-Fritz rất tuyệt, không bao giờ làm phật ý người bạn nhảy của mình, nghĩa là anh ấy không hề phạm lỗi, không hề chảy mồ hôi vì anh không biết mệt, không bao giờ biết mệt cả.
Ban nhạc bắt đầu chơi điệu valse. Geibel nhìn quanh:
-Ai trong bạn sẽ nhảy với Fritz bản nhạc đầu tiên? Nào, hãy mời các cô đi, Fritz.
Geibel ấn một cái nút trên vai Fritz. Frotz mở miệng nhưng tiếng nói dường như phát ra từ vùng xương chẩm:
-Tôi rất hân hạnh.
Rồi miệng Fritz đóng chặt lại với một tiếng động khô khan. Các cô gái nhìn nhau, dường như không ai có quyết tâm bước ra sàn nhảy cả. Các cô kín đáo quan sát gương mặt bằng sáp, đôi mắt nhìn thẳng, nụ cười đông cứng, nghiêm trang nhưng không quyến rũ. Geibel đến gần những cô bạn của Olga, những cô gái từng ao ước được nhảy với một kỵ sĩ hoàn hảo.
-Các cháu đã gợi ý cho bác đem đại úy Fritz đến đây mà, phải nhảy thử với anh ta đi chứ.
Annette, cô gái xinh nhất và cũng mê khiêu vũ nhất trong đám cảm thấy thích thú trước trò chơi này, cô nhận lời.
Fritz tiến đến theo sự sắp xếp của ông Geibel: Tay phải của y ôm quanh vòng eo Annette, giữ chặt, tay trái nắm nhẹ bàn tay thon nhỏ của cô. Ông bày cách cho cô điều khiển tùy ý độ nhanh của điệu nhảy và dừng lại nếu cô không muốn nhảy nữa. Đôi chân Fritz thật bay bướm, y đưa Annette quay theo tiếng nhạc chuẩn xác, điều độ, đôi môi thốt ra những lời trau chuốt: “Đêm nay tuyệt quá, trông cô mới dễ thương làm sao! Tôi rất sung sướng khi được nhảy với cô.” Giọng của y xa vắng và mong manh. Annette đã quen dần với điệu nhảy, trạng thái lạ lùng kích thích tiêu tan, cô bước vào cuộc chơi:
-Anh đúng là thần tượng, em có thể nhảy với anh suốt cả cuộc đời.
Lập tức, cô bị lôi cuốn vào một nhịp độ quay cuồng dữ dội. Điệu valse trở nên cuồng loạn. Mọi người cảm thấy mệt nhoài, các nhạc sĩ bối rối ngưng đàn, nhưng trên sàn nhảy, Annette vẫn quay cuồng trong tay Fritz. Olga hét lên:
-Annette, ngừng lại ngay, bạn đã quá mệt rồi đó.
Annette không trả lời. Olga hoảng sợ khi thấy gương mặt bạn mình nhợt nhạt như xác chết. Cô nói như khóc:
-Annette đã đuối rồi, làm ơn cứu bạn tôi đi.
Một người đàn ông nhảy ra đưa tay ngăn Fritz lại. Nhưng ông ta bị xô té nhào và bàn chân cứng như thép của người máy đạp vào má ông bầm tím. Một người khác bước tới cũng chịu chung số phận với người trước. Ông ta la lên:
-Không thể ngăn được con vật quỉ quái này.
Những người đàn ông bàn nhau:
-Hãy ôm ngang lưng con quỉ ấy quẳng nó vào tường.
-Hãy đẩy nó té xuống.
-Hãy đấm vào người nó.
Nhưng không ai làm được điều đó vì thân hình Fritz cứng như đá tảng. Y vẫn ôm cứng lấy Annette quay cuồng, miệng vẫn tiếp tục nói những lời săn đón: “Trông cô mới dễ thương làm sao!”
Các bà các cô ôm mặt rú lên: một sợi máu xuất hiện trên môi Annette và chảy dài xuống chiếc áo đầm trắng. Lúc này mọi người mới nhớ đến vị chủ nhân của Fritz.
-Geibel, bác Geibel đâu rồi nhỉ?
Những người đàn ông đổ xô đi tìm Geibel trong các gian phòng, ngoài sân, thậm chí còn đánh xe về tận nhà ông, nhưng bóng dáng ông vẫn biệt tăm.
-Cà bác Wenzel nữa! Bác Geibel ơi, bác Wenzel ơi!
Cuối cùng, người ta tìm thấy hai ông bạn già trong một căn chòi nhỏ dành cho người làm bếp ở cuối vườn. Cả hai đang ngồi hút ống vố và uống bia.
Mọi người kêu lên:
-Bác Geibel, hãy vào phòng khiêu vũ ngay, cô Annette sắp bị con quỉ Fritz giết chết.
Ông Geibel đứng bật dậy, chạy nhanh vào phòng, rồi đóng chặt cửa lại. Đám đông tụ tập bên ngoài chờ kết quả. Họ nghe thấy những tiếng động đinh tai nhức óc, những bước đi hấp tấp, những tiếng ồn lộn xộn, những tiếng thầm thì, tiếng kim giới loại vỡ nát… rồi yên lặng hoàn toàn. Khi cánh cửa mở, gương mặt Geibel hiện ra, nhợt nhạt kinh hoàng:
-Chỉ cần vài người thôi, hãy vào trong đưa các phụ nữ ra khỏi nơi nơi đây ngay tức khắc.
Từ ngày đó, ông Geibel chỉ chế tạo những món đồ chơi bình thường như con thỏ có trái tim hình cái nơ, con mèo biết rửa mặt… mà thôi.