Cách nay cũng hơn 10 năm, hồi mình mới qua đây, lễ hội Halloween đối với mình còn xa lạ quá, bèn mở computer hỏi ông Google, mới biết, lễ này bắt đầu vào mùa lạnh, theo truyền thuyết, đó là những ngày tối tăm, cho phép người chết được trở về trần gian vào đêm hôm đó. Vậy là giống lễ Vu Lan của xứ mình rồi. Đó là ngày rằm tháng 7 xá tội vong nhân, âm phủ mở cửa cho những linh hồn bay lên dương thế. Cho nên mới đầu tháng, khắp các chợ lớn nhỏ đã rầm rộ bày hàng cúng lễ, đủ mọi thứ: bánh kẹo, giấy tiền, vàng mã… nhiều nhà còn nấu thêm một vịm cháo trắng loãng dành cho những vong hồn tứ cố vô thân.
Mình đã có một bài viết về lễ hội này, không lẽ bây giờ post lại cũng hơi kỳ, định sẽ viết một bài khác nhưng cả tuần nay, nghĩ mãi vẫn chưa ra. Viết thì dễ rồi, nhưng mình muốn bài sau phải hay hơn bài trước mới được. He he... càng già càng chướng là rứa đó!!!
Sáng nay trời nắng đẹp, hai bên con đường đi bộ xuất hiện nhiều khách lạ, đó là những bà phù thuỷ cưỡi chổi bay lượn trên cành cây, những bộ xương khô, những chiếc đầu lâu phủ tóc dài rủ rượi, những ống chân khẳng khiu lê gót trong nghĩa trang đầy bia mộ chập chờn... . Ma đó ư? ờ, cũng... giống thiệt đó, nhưng sao không gây chút cảm giác sợ hãi nào vậy kìa ... (♥‿♥)
Trở vô nhà, vào internet tìm vài phim ma xem chơi. Thôi thì thượng vàng hạ cám, Âu Á đủ cả, nhưng nói chung là tào lao chỉ hù doạ con nít, chợt nhớ tới một phim ma kinh điển của Mỹ, hình như vào thập niên 90, đã từng làm mình say mê, xem đi xem lại biết bao lần.
Đó là phim THE GHOST (Hồn Ma). Phim nói về tình yêu giữa hai bạn trẻ Sam và Molly đang độ chín mùi thì Sam bất ngờ bị sát hại, sau đó là linh hồn chàng luôn vương vấn bên người yêu và tìm cho ra sự thật đằng sau cái chết bí ẩn của mình. Hai người đã thuộc về hai thế giới khác, nhưng nàng luôn cảm nhận hơi thở của chàng, nụ hôn của chàng còn phảng phất đâu đây... Họ không nhìn thấy được nhau, nhưng có người đã thấy được chàng, một hồn ma với gương mặt buồn rầu cùng trái tim tan nát, đó là Oda, người đàn bà làm nghề đồng bóng, có cặp mắt âm dương. Bà Oda đã cảm thương cho tình yêu của đôi bạn trẻ, nên đã cho Sam nhập vào thân xác mình để được ôm Molly trong vòng tay, cùng khiêu vũ trong điệu nhạc dìu dặt của bài hát UNCHAINED MELODY bất hũ với thời gian...
Những người có cặp mắt “âm dương” thấy được ma. Nói một cách khoa học, họ có “giác quan thứ sáu”. Kể các bạn nghe, đừng sợ nhé, mình có người bạn học là thầy Tịnh Đức, trụ trì chùa Đạo Quang ở Dallas, thấy được những linh hồn vào ra chùa hằng đêm. Nhớ hôm cùng bạn bè về chùa chơi, thầy chỉ tấm hình một thanh niên trên bàn thờ: “Cậu này còn ham chơi, tối nào cũng ra ngoài.” Nghe muốn rởn ốc
ヾ(-᷅_-᷄)ノ゛
Mình sắp 80 tuổi rồi, mắt không bị gì nhưng cũng đã yếu, không dám “đọc” sách nhiều, nên chuyển sang “nghe” cho bớt mỏi. Đó là nghe đọc truyện trên mạng. Hồi trẻ, mình rất thích truyện gián điệp, trinh thám, khoa học viễn tưởng... trẻ hơn chút nữa, nghĩa là khi còn nhỏ xíu, mình lại rất khoái chuyện ma. Nhớ hoài chuyện “ma Hời”, truyền thuyết ở vùng Phan Rang Ninh Thuận: Có một anh nọ cưới phải người vợ ma. Ban ngày, cô là một phụ nữ xinh đẹp, đảm đang, nhưng đến khuya, chờ chồng say ngủ, cô tách nửa người, phần đầu dính chùm ruột bay ra ngoài hấp thụ sương đêm để duy trì kiếp người dương thế. Mờ sáng, cô lại trở về ráp vào thân xác như cũ. Một thời gian sau, anh chồng phát hiện, hoảng hồn, đến cầu xin thầy cúng làm phép diệt tà. Ông này bảo anh ta vô rừng đốn nhiều cây nứa, chẻ dọc thành những thanh dài, chờ đêm đến, khi cô vợ ma ra khỏi nhà thì dùng những thanh nứa rào quanh ngôi nhà lại, cô vợ sẽ bị kẹt chùm ruột vào đấy mà chết. Ai nghe cũng thương cô vợ ma, muốn đánh thằng chồng một trận cho đáng đời. Suy đi nghĩ lại, thấy ba xạo quá, chuyện tưởng tượng, giải trí thôi mà (♥‿♥).
Ban đầu, mình cũng tìm nghe những truyện có nội dung hấp dẫn theo ý thích, nhưng không được nữa rồi! Các bạn biết tại sao không? Tại bây giờ mình già quá, neurone thần kinh xuống cấp, nên nghe những tình huống khó xử, phân tích phương án điều tra, tâm lý tội phạm... cứ lùng bùng lỗ tai, chả hiểu được gì, nhức đầu muốn chết :( Vậy là quyết định trong tíc tắc: Nghe chuyện MA.
Bây giờ trên mạng, kênh kể chuyện ma hằng hà sa số. Nghe nói mấy Youtuber của những kênh này kiếm tiền dễ dàng bằng những câu chuyện kể về ma do các bạn đọc bốn phương gửi về chắc là nghe hoài không hết :( Mình thì không dễ dãi chấp nhận, mà chuyện gì cũng vậy, phải có sự giải thích rõ ràng theo hướng tâm linh mới hợp lý. Mỗi người một ý, chuyện ma nghe được chỉ có kênh của nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn là ok với “Đêm trong căn nhà hoang”, “Ngôi nhà số 24”... dĩ nhiên là mình chủ quan rồi (♥‿♥). Các bạn thử nghe xem.
Bỗng nhớ đến một phim kinh dị chiếu ở rạp Đại Nam (?) hồi mình còn là sinh viên Đại học Khoa Học Sài Gòn, đó là phim LỆ ĐÁ. Chuyện kể về một cô gái đang trên đường đến nơi hẹn hò, ngang qua một công trường xây dựng thì bị một tảng đá từ trên cao rơi xuống giết chết. Linh hồn cô thoát ra, nhập vào thân xác một người đàn ông trung niên cũng vừa mới tắt thở trong bệnh viện (Đoàn Châu Mậu đóng). Thế là người đàn ông đó lên đường đi tìm người yêu (La Thoại Tân đóng), chắc các bạn cũng tưởng tượng được cảnh khi hai người gặp nhau, anh chàng người yêu đã kinh hãi như thế nào!!?? Mình không sợ nhưng thấy ghê ghê.
Lại nhớ đến một phim của ông vua kinh dị Alfred Hitchcock, chiếu ở rạp Rex, gồm 4 phim ngắn, trong đó có phim nói về một người đàn bà nằm chết, hai bàn tay để trên ngực, bàn tay phải để trên, rồi thoắt một cái, bàn tay trái lại để lên trên, trong tiếng nhạc rùng rợn khiến khán giả muốn rớt tim ra ngoài... Mình không nhớ tên phim, không nhớ nội dung phim, chỉ nhớ hình ảnh kinh dị đó, đến giờ vẫn còn nhớ...
Cũng thời gian này, đài truyền hình có CHƯƠNG TRÌNH LÚC 0 GIỜ, chiếu vào lúc 22 giờ tối chủ nhật, gồm những chuyện ma cũng hấp dẫn lắm. Vai chính là cô Thẩm Thuý Hằng, đạo diễn là anh Lê Hoàng Hoa. Lê Hoàng Hoa là bạn thân của anh trai mình, cùng mất ở tuổi U90. Bây giờ thì tro cốt của hai người đang nằm kề bên nhau trên chùa Vạn Phước, đường Tuệ Tĩnh quận 11. Đây là ngôi chùa khang trang của người Huế, ba mạ và ông xã cùng anh chị mình đều qui tụ về đây. Rồi ai cũng phải ra đi và... rồi lại tái ngộ, yên tâm an lạc.
Trong bài hát “Mong ước kỷ niệm xưa” của nhạc sĩ Xuân Phương, có câu... Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại... Các bạn nghĩ sao? Mình thì thấy sống đến tuổi này là lâu quá rồi, trở về ngày xưa càng mất thời gian, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt rứa hè!!!???.
Mình lại chủ quan rồi (♥‿♥), thôi thì ai muốn chi ước nấy, cũng như các chuyên gia dinh dưỡng thường khuyên những người già, đến tuổi này, các bác cũng không nên kiêng cử nhiều, còn khoẻ cứ đi chơi đây đó, thích ăn gì thì cứ ăn. Mình bây giờ thì thua rồi, cũng không phải là “con cáo với giàn nho”, nhưng lúc này chẳng muốn đi đâu, ăn uống cũng lười nhai nên chỉ thích ăn cái gì mềm lụn như... cháo và bột Bích Chi chẳng hạn (♥‿♥) . Nhìn lên không bằng ai, nhưng nhìn xuống cũng hơn nhiều người vì bạn bè ra đi nhiều quá. Vừa rồi hay tin em học trò Tri Giao vừa đột quị liệt nửa người mà suốt một ngày, lòng mình cứ xao xuyến không nguôi. Giao còn trẻ quá. Bây giờ mình chỉ biết cầu nguyện Trời Phật phù hộ cho Giao mau chóng bình phục để được trở về cuộc sống bình thường, sum vầy bên con cháu.
Chúc các bạn một mùa Halloween vui vẻ, sức khoẻ và hạnh phúc.