Phía Sau Cái Chết
(Đăng báo Thanh Niên ngày 14/ 10/ 07)
Hồi còn nhỏ, học trường dòng, tuần nào tôi cũng được các soeur dắt đi nhà thờ và cho xem rất nhiều tranh. Thích nhất là hình ảnh các thiên thần bay lượn trên không trung, hình Đức Mẹ bồng chúa Hài Đồng cùng những cậu bé hiền hoà chăn cừu trên thảm cỏ non… Sợ nhất là cảnh địa ngục với tội nhân ngập chìm trong biển lửa, phía trên là bầy quỉ dữ nhe răng múa vuốt, cùng chiếc đồng hồ quả lắc đong đưa… Con bạn thân thì thầm bên tai: “Mày biết quả lắc nói gì không?” “Nói tíc tắc tíc tắc chớ gì.” “Không phải, quả lắc nói Đời Đời Kiếp Kiếp… Đời Đời Kiếp Kiếp…, ba tao bảo vậy đó”. Tôi rùng mình. Nó trấn an: “Mày đừng sợ, khi sống đừng làm điều xấu, mai mốt chết, sẽ không sao.”
Lớn lên, thỉnh thoảng, tôi vẫn thường tự hỏi, có cái gì đằng sau cái chết? Có hiện hữu một thế giới song song với thế giới chúng ta? Theo một tài liệu Khoa học Huyền bí, có một chiều thứ tư trong không gian, đó là chiều thời gian, giúp chúng ta có thể đi ngược về quá khứ hoặc bước trước đến tương lai. Đây cũng chính là thế giới song song ấy, và có một lúc nào đó, do sự xáo trộn của vũ trụ, chiều thứ tư hé lộ ra, giải thích hiện tượng “thấy ma”! “Hôm qua, cháu thấy mẹ cháu về.” Người mẹ đã khuất hiện ra trong giấc mơ hoặc trong trí tưởng tượng của người con với dáng vẻ bình thường như lúc bà còn sống, giữa một không gian quen thuộc, tuyệt nhiên, không hề biết, hiện bà đang ở đâu?
Phim ảnh cũng lý giải được phần nào nỗi thắc mắc trong tôi. Theo quan niệm Á đông, khi linh hồn lìa thể xác, sẽ đi qua Quỉ Môn Quan – một đường hầm tối đen, xa xa thấp thoáng những bóng ma xõa tóc dài, áo trắng phất phơ… linh hồn phải bước lên một cây cầu bắc qua dòng sông đen và sẽ chịu những hình phạt tùy theo tội trạng trót làm trên dương thế, sau đó sẽ được đi đầu thai. Trước khi trở về trần gian, linh hồn bị buộc ăn một bát cháo “lú” có tác dụng xoá hết bộ nhớ… Phương tây thì hơi khác một chút, cõi chết khi là một vùng sáng chói loà, khi là những đám mây trắng bồng bềnh trôi nổi… các linh hồn đẹp đẽ toả ánh hào quang, sinh hoạt bình thường (có lẽ sau khi đã đền tội rồi) và trước khi đi đầu thai, sẽ được chích một mũi thuốc “quên”. “Cháo lú” và “thuốc quên” là hai chi tiết đặc biệt đã được các nhà văn, nhà biên kịch tận dụng triệt để, sáng tác những câu chuyện hấp dẫn khi đưa ra tình huống, nếu bộ nhớ kiếp này không bị xoá, chuyện gì sẽ xảy ra ở kiếp sau? Suy cho cùng, những cuốn sách, những kịch bản… nói về thế giới bên kia chỉ mang tính giải trí mà thôi.
Trong lúc trà dư tửu hậu, tôi đã nghe vài người quen phát biểu linh tinh: “Nếu lỡ mình có chết đi, mình sẽ hiện về báo mộng cho các bạn biết, phía sau cái chết là gì?” Rủi ro thay, một trong số họ đã chết, nhưng tuyệt nhiên, người ấy đã không giữ lời hứa. Một người bạn học cũ bị bệnh nan y, chết đi sống lại nhiều lần. Có lần, anh hôn mê ba ngày đêm, trong khi gia đình lo chuyện hậu sự thì anh tỉnh dậy, đi đứng bình thường. Tôi hỏi: “Anh đã thấy gì?” Anh lắc đầu: “Chả thấy gì cả. Giống như ngủ một giấc thôi.”
Một người nằm xuống. Những người ở lại biết làm gì hơn là cố gắng đem hết khả năng để lo cho phần hồn được hạnh phúc khi phải xa rời cõi thế. Bởi vậy cho nên có những đám ma nhà giàu rình rang như lễ hội, đám ma nhà nghèo vẫn có đủ xe hoa, kèn trống… Người sống càng nhiệt tình, người chết càng nhẹ tội, vì theo kinh sách, trước 49 ngày, vong linh người thân còn lưu luyến lẩn quẩn khắp nơi, chúng ta phải giúp đỡ, làm thanh khiết linh hồn bằng hương hoa, chay tịnh… cho đến tuần thứ 7 là ngày linh hồn phải ra toà phán xét (!?!).
Càng về già, thiên hạ càng đua nhau đi chùa, đi nhà thờ… để sám hối, để chuộc lại lỗi lầm khi còn trẻ, và nhất là để lấy phước cho được nhẹ tội khi từ giã chốn hồng trần. Đạo nào cũng hướng thiện, đặt ra những qui tắc để con người làm điều lành tránh điều dữ. Câu chuyện ngài Mục Kiền Liên xuống thăm mẹ đang chịu tội nơi chín tầng địa ngục trong mùa Vu Lan đã làm rúng động bao trái tim phật tử, từ tấm gương đó, con người trở nên sống tốt hơn.
Đi chùa, đi nhà thờ, đi nghe thuyết pháp, hoặc đi làm lễ cầu an, cầu siêu… cho người thân lẫn người sơ là điều đáng trân trọng. Nhưng chỉ để làm yên lòng chúng ta thôi, bởi cõi vĩnh hằng vẫn là nơi vô cùng bí mật mà những người đang sống không thể nào khám phá!
THÙY AN