Tiểu Sử Cô Thùy An

 

Tản mạn Halloween…

Tùy bút –Thùy An

 


Tôi tập đi bộ mỗi buổi sáng theo lời khuyên của bác sĩ, ít nhất là 30 phút, để giữ gìn chút sức khỏe ngày một hao mòn, bật đèn xanh cho những con virus “bệnh già” tác yêu tác quái: loãng xương, cao huyết áp, cholesterol, thiếu ôxy trong máu… ngoài thuốc men, kiêng cử, đi bộ đều đặn, hít thở khí trời là biện pháp tốt nhất giúp xương cốt hoạt động, phế quản nở nang, tim mạch điều hòa, tinh thần sảng khoái.

Những ngày nắng đẹp và cả những hôm gió lớn, tôi vẫn giữ thói quen rảo quanh khu nhà tôi ở, giáp một vòng, hết 40 phút, thời gian đủ cho tôi thảnh thơi suy ngẩm chuyện đời, vừa ngắm nhìn đất trời hoa lá, đến quen thuộc từng bụi cỏ, bờ cây. Ngày mưa, tôi tạm loanh quanh trong sân nhà có mái che, tuy hơi buồn chán nhưng vẫn giữ đúng thời gian qui định.

Sáng nay, một ngày không như mọi ngày, mới đi vài bước, tôi đã cảm nhận có sự khác thường nơi những ngôi nhà dọc theo lối chân quen. Hình ảnh đầu tiên là trên nhành cây trước cửa nhà láng giềng bỗng trắng xóa những sợi tơ giăng quanh khối tròn có hình thù một con nhện, chân cẳng vươn cao, lông lá đen ngòm. Qua những ngôi nhà kế tiếp, quang cảnh càng trở nên sinh động, bởi các vật liệu đầy màu sắc được trưng bày tùy theo ý tưởng của các chủ nhân: dễ thương, xinh xắn như chú hề trong trang phục quí ông lịch lãm, duyên dáng nghiêng mình bên những quả bí (pumpkin) vàng tươi, chạm khắc công phu, hình hoa bướm, hình mặt người với chiếc miệng rộng, nụ cười toe toét đến mang tai … rùng rợn, kinh hoàng là những bộ xương người lủng lẳng trên cây, đong đưa theo chiều gió, những con búp bê mang dáng hình Thần Chết khoác áo choàng đen, tay cầm lưỡi hái bay là đà trên các bia mộ rải rác những khúc tay chân đẩm máu y như thật …

Vậy là tôi đã qua ba mùa Halloween trên đất nước này, bỗng nghĩ đến những bộ phim ma  thời tuổi trẻ, những con ma cà rồng mặc áo khoác đen lót satin đỏ, răng nanh mọc dài, những tòa lâu đài bị ma ám với căn phòng âm u, máu rỉ từng dòng qua khe cửa, nhỏ xuống nền gạch hoa, từng giọt, từng giọt… trong tiếng nhạc dồn dập, ghê hồn.

Ba tôi có người em họ, lấy chồng ở Phan Rang. Thỉnh thoảng, bà về Huế thăm gia đình, ghé nhà chơi, kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện truyền khẩu ở quê chồng. Đặc biệt là chuyện ma Hời, nghe mãi không chán. Ấn tượng nhất là chuyện một anh nọ cưới phải người vợ ma. Ban ngày, cô là một phụ nữ xinh đẹp, đảm đang, nhưng đến khuya, chờ chồng say ngủ, cô tách nửa người, phần đầu dính chùm ruột bay ra ngoài hấp thụ sương đêm để duy trì kiếp người dương thế. Mờ sáng, cô lại trở về ráp vào thân xác như cũ. Một thời gian sau, anh chồng phát hiện, hoảng hồn, đến cầu xin thầy cúng làm phép diệt tà. Ông này bảo anh ta vô rừng đốn nhiều cây nứa, chẻ dọc thành những thanh dài, chờ đêm đến, khi cô vợ ma ra khỏi nhà thì dùng những thanh nứa rào quanh ngôi nhà lại, cô vợ sẽ bị kẹt chùm ruột vào đấy mà chết. Tôi vào lớp kể lại cho đám nhóc bạn nghe, đứa nào cũng thương cô vợ ma và ghét cay ghét đắng anh chồng độc ác, cầu mong ma Hời ăn thịt anh ta cho đáng đời.

Lễ hội Halloween bắt đầu vào mùa lạnh, theo truyền thuyết, đó là những ngày tối tăm, cho phép người chết được trở về trần gian vào đêm hôm đó. Tôi liên tưởng đến ngày Vu Lan của xứ mình, ngày xá tội vong nhân, âm phủ mở cửa cho những linh hồn bay lên dương thế. Mới đầu tháng bảy, khắp các chợ lớn nhỏ đã rầm rộ bày hàng cúng lễ, đủ mọi thứ: bánh kẹo, giấy tiền, vàng mã… nhiều nhà còn nấu thêm một vịm cháo trắng loãng dành cho những vong hồn tứ cố vô thân. Thời gian này, TV bắt đầu chiếu những phóng sự về lễ Halloween trên khắp thế giới. Các cô gái lộng lẫy ngồi trên xe hoa, gợi nhớ những mỹ nhân liêu trai, xiêm y trắng muốt, lượn lờ trong khu rừng vắng mờ mịt khói sương …

Khi đã lớn, tôi không còn sợ ma nữa, lại càng tò mò muốn khám phá những bí mật của thế giới bên kia. Tôi đã từng đặt ngón tay trên miếng ván hòm hình trái tim để nói chuyện với người khuất mặt, đã thấy những đốm lửa lập lòe được gọi là ma Đuốc, đã tham dự những buổi lên đồng, hồn về nhập xác. Có nên tin không? Đọc sách, xem phim, nghiên cứu những tài liệu liên quan, vẫn không tìm được lời giải thích thỏa đáng. Giả thiết có thể chấp nhận là, không gian ta sống có ba chiều, mà thế giới người chết thuộc về chiều thứ tư. Trong một thời điểm thích hợp nào đó, chiều này hé mở để cho ta gặp… ma! Tôi chưa hề được duyên may đó dù rất mong muốn, nhưng vài người sống bên tôi đã thấy, một bóng trắng lướt qua, một gương mặt người thân hiển hiện… trong tíc tắc. Tôi tin, họ không nói dối. Và tôi nghĩ, họ có cặp mắt “âm dương”!

Những người có cặp mắt “âm dương” thấy được ma. Nói một cách khoa học, họ có “giác quan thứ sáu”. Người bạn cùng lớp tôi suốt 7 năm trung học, hiện là Tỳ Khưu Thích Tịnh Đức, trụ trì chùa Đạo Quang ở Dallas, thấy được những linh hồn vào ra chùa hằng đêm. Nhớ hôm cùng bạn bè về chùa chơi, thầy chỉ tấm hình một thanh niên trên bàn thờ: “Cậu này còn ham chơi, tối nào cũng ra ngoài.” Nghe muốn nổi gai ốc. Còn ghê hơn là chuyện cô bạn tôi về Việt Nam, ra tận Thanh Hóa tìm nhà ngoại cảm, chầu chực, dâng lễ cầu hồn người cha hoài không được, sẵn dịp, tôi bảo nhờ thầy xem sao. Ngồi chưa kịp nóng chỗ, thầy đã bảo: “Ba cô đang ở sau lưng cô kìa, có cả thầy TNQ nữa. Ba cô thì mập mạp phương phi, còn thầy Q sao xơ xác tội nghiệp quá, chắc mấy chục năm nay không ai cúng cho thầy.” Thầy Q là đồng nghiệp với ba cô bạn tôi, dạy chúng tôi môn Việt Văn năm đệ tứ, không vợ con, chết trong trại cải tạo.

Đài Van TV –55.2 quảng cáo chương trình “Đêm Theo Ma Kể Chuyện”, nghe rất hấp dẫn, tôi ráng thức đến 11 giờ khuya, xem được một phóng sự quay lúc nửa đêm tại nhà hàng Spaghetti Warehouse ở Mỹ (?). Nơi đây ngày xưa là nhà máy Dược, chủ nhân là ông dược sĩ chết vì bị té cầu thang, bà vợ buồn phiền sinh bệnh, chết theo. Mấy chục năm qua, hồn ma hai vợ chồng không siêu thoát, cứ quanh quẩn trong ngôi nhà đã chuyển sang chủ mới. Theo dõi nhóm phóng viên dùng những dụng cụ điện scan làn sóng trong không khí, ghi nhận những tần số khác thường tác động vào máy, làm chớp tắt bóng đèn và  phát ra những âm thanh kỳ lạ. Cũng hồi hộp thật, nhưng không thể gọi đó là giọng nói của hồn ma được. Tóm lại, xem ma nhưng không thấy ma đâu nên cũng hơi thất vọng!

Chụp được vài tấm hình, qua ngày sau, mưa gió liên miên. May thay, đêm Halloween, trời quang mây tạnh. Lần đầu tiên, tôi ra khỏi nhà đi theo đám trẻ vòng quanh cư xá. Các em nhỏ cầm trên tay những chiếc giỏ tre, tươi cười hớn hở trong các bộ trang phục lạ lùng như siêu nhân, người nhện, hoàng tử, công chúa, thiên thần, ác quỉ... Ngoạn mục nhất là những quần áo vẽ hình bộ xương người bằng lân tinh lấp lánh trong bóng đêm. Có những ngôi nhà đứng bên lề lễ hội, cửa đóng then cài, nhưng cũng có nhiều nhà đèn thắp sáng choang, bật nhạc tưng bừng, mở luôn cửa gara, đem bàn ghế ra giữa sân chào mừng các cháu đến xin kẹo.

Nhà tôi đơn giản hơn, chỉ một túi kẹo, bốn quả pumpkin đặt dọc theo lối đi, chuông cửa sẵn sàng, welcome ma quỉ ghé vào…     

Houston, tháng 11/ 2013
T.A