TẢN MẠN NGÀY NẮNG ĐẸP


    Sáng nào tôi cũng ra vườn sau tắm nắng, hôm nay, bỗng dưng trong đầu lóe lên một thắc mắc ngẵng đời: “50 năm nữa, thế giới này sẽ có chuyện gì xảy ra?” Dĩ nhiên là lúc đó, bạn bè đã xa chơi miền cực lạc hết, con cũng không, chỉ còn hai thằng cháu ngoại, nhóc anh 68 tuổi và nhóc em thì “ngũ thập niên tiền nhất thập tam”, dễ thương chưa? À quên, còn cháu cố nũa chứ, không biết tôi sẽ có bao nhiêu đứa hè?

     Khi đó, tôi đang ở đâu? Có thể là hiện thân một áng mây, một làn gió hoặc một cánh hải âu bay lượn trên làn sóng biếc xanh. … Ra sông, biết mặt trùng dương, biết trời mênh mông,biết đời viễn vông, biết ta hãi hùng… Ra khơi, thấy lòng phơi phới, thấy tình thế giới, thấy mộng ngày mai, thấy niềm tin mới… Hãy ghé bến bờ, có những xóm dừa, chiều nhuộm vàng làn tóc ngây thơ, có những núi mờ đứng mãi ngóng chờ, chờ người về đầu non trắng xóa… (Viễn Du – Phạm Duy)

     Và tôi sẽ đi thăm, Huế – Đà Nẵng – Sài Gòn, những địa danh phồn hoa của một thời thơ ấu, hoa niên, trung niên và… bô lão. Đường xưa lối cũ ấy không thể tưởng tượng nổi, sẽ thay đổi như thế nào sau nửa thế kỷ tương lai? Nhớ ngày trở về chỉ sau hai năm, đã thấy Sài Gòn khác xưa nhiều quá, những chiếc cầu vượt, những ngã năm ngã sáu, những chung cư đồ sộ mọc lên như nấm sau mưa… đã đưa tôi vào những ngỡ ngàng của tâm trạng hai chàng lãng du Lưu Nguyễn.

     Hồi chưa đi, tôi có chút tiền gửi ngân hàng, cô em họ nói hoài: “ Đến một ngày nào đó, chị sẽ không còn đủ sức đi lấy tiền lời, chi bằng mua vàng để dành sẽ có lợi hơn.” “Đi không được thì ủy quyền cho con cháu, sợ chi hè.” Nói cho vui chớ tôi cũng ỷ y, mới ngoài 60, còn trẻ chán. Với lại, cũng tùy, có nhiều gia đình, anh chị em không thương nhau, tranh dành từng mảnh vườn, ao cá, nhà cửa… cha mẹ để lại, chỉ chờ chút sơ hở là lừa lọc, lùa hết phần lợi về mình. Báo chí đăng hà rầm, có những đứa con cháu trời sợ, đánh cả người thân để giựt tiền, có khi còn gây ra án mạng nữa, vô phúc quá. Nói không phải khoe chớ gia đình tôi từ trước đến giờ trên thuận dưới hòa, anh chị em thương yêu nhau, mấy đứa cháu ngoan hiền nhân hậu, mai mốt không đi nổi thì nhờ chúng nó đi lãnh tiền lời cũng được, đâu có sao.

     Lại có một suy nghĩ không giống ai nhưng chắc ai nghe cũng vỗ tay tán đồng. Vẫn biết, qui luật muôn đời là SINH LÃO BỆNH TỬ, nhưng nếu không có chữ “bệnh” thì đường đời của chúng ta trải thảm hoa hồng rồi, phải không? Thử tưởng tượng suốt một đời người dù giàu hay nghèo nhưng không bệnh hoạn, chỉ nhức đầu sổ mũi qua loa, cho đến ngày sinh nhật lần thứ 80 thì ngủ một giấc đi vào thiên thu, thật nhẹ nhàng thanh thản, hạnh phúc biết bao!!! Được như vậy thì tôi đã không mất mẹ quá sớm và các bạn thân yêu của một thời chung lớp chung trường vẫn còn quây quần bên tôi trong những lần họp mặt: Lê Tự Rô, Nguyễn Hữu Lân, Lưu Thị Lựu, Bùi Thị Hồng, Phạm thị Duyệt, Phạm thị Quỳnh Cư… !!!

     Ý tưởng này đúng là ảo tưởng, mơ ước chỉ là ước mơ, bởi vậy cho nên đến một ngày định mệnh, chữ BỆNH đổ ập xuống tấm thân gầy còm, đưa bà lão 75 cái xuân xanh vào trung tâm cấp cứu, rồi một tuần ở bệnh viện và hơn một tháng trong Rehab. May lúc đó chưa có dịch Covid nên con cháu vào thăm cũng dễ dàng. Bạn bè gọi điện muốn cháy máy nhưng tôi đang mệt nên không muốn nghe, vả lại còn hơi đâu để trả lời . Thế là các bạn ở Sài Gòn post hình ảnh tôi tràn ngập lên FB (như một lời chia tay!!!). Có những tấm hình tôi chưa hề xem như ở phi trường quốc tế cùng Rô, Thăng và Chấn hôm đón Lương từ Canada về, rồi hình ảnh cả bọn kéo nhau lên tàu cánh ngầm ra Vũng Tàu dạo chơi trên bãi biển… và tôi có mặt vi vu khắp nơi… nhà hàng Hoa Sen, phòng trà Tiếng Dương Cầm… quán phở Đoàn Viên, cà phê Miên Du, Miền Đồng Thảo…, cùng những bài viết, những comment tình cảm nồng nàn của Chấn, Thành, của Thái, Diễm Dương, Yến Loan… chắc mấy ôn mệ sợ tôi không qua khỏi .

     Nhờ ơn Trời Phật, qua được lúc nào hay lúc đó. Tôi bây giờ ốm nhom ốm nhách như bộ xương cách trí, nhưng thấy khỏe nhiều nên cố gắng giữ tinh thần lạc quan cho tâm trí nhẹ nhàng. Đối với một người có tâm hồn ăn uống như tôi, thì điều buồn nhất là ăn không biết ngon. Bonjour tristesse!!! Bây giờ chả phượng nem công, bào ngư vi cá đối với tôi chẳng khác gì đá sỏi, nhưng cũng phải ráng nuốt để duy trì mạng sống trong thời gian chữa trị. Vào thăm trang nhà các bạn, mới thấy dịch Covid giữ chân mọi người, nên ai cũng tìm việc làm cho đỡ nhàn cư vi bất thiện như làm vườn, vẽ tranh… hoặc suốt ngày nghe nhạc, xem phim, karaoke (nhiều ôn mệ hát hay không ngờ )... Có nhiều người làm được điều rất quí là chia sẻ niềm vui ẩm thực cho bạn bè cùng thưởng thức. Trang FB dường như rực rỡ hơn lên khi xuất hiện những nàng nội trợ vừa đảm đang vừa xinh đẹp: Nga Hồ, Mỹ Trang, Minh Tâm… với thực đơn vô cùng phong phú như bò kho, bún mọc, bún riêu, canh chua, cá bông lau kho tộ, bánh bèo, bánh nậm, bánh su kem, chè bông cau, chè khoai tía… thích nhất là món bánh cuốn tráng trên chảo không dính, lớp da bột trắng mịn  bọc nhưn thịt và nấm mèo, rắc chút hành phi, thêm những cọng giá non tươi cùng chén nước mắm pha tỏi ớt đậm đà kích thích vị giác. Cứ xem các friend mình trổ tài nấu nướng, dần dần, tôi ăn đã biết ngon, vị giác như được hồi sinh, thiệt đó .

    Thu Hà email thăm hỏi, tôi viết vài dòng cho bạn yên tâm. Hà reply: “Ái ơi, thấy Ái hồi âm Hà mừng lắm, đêm nào trước bàn thờ Phật, Hà cũng cầu nguyện cho Ái được bình an.” Lòng vui vui khi nghe Hà nhắc lại những kỷ niệm hồi đi học, những lần hai đứa tập làm thơ… rồi thay phiên nhau làm chemise Việt Văn cho thầy Đáo năm đệ thất, Hà làm chemise Pháp Văn cho cô Thúy, và tôi làm chemise Toán cho thầy Tăng năm đệ nhị… không ngờ cô nàng nhớ còn nhiều hơn tôi . Tôi vẫn thích nhắn tin hơn là gọi điện. Nhưng nhớ những cú phone bạn bè gọi mà tôi không bắt máy, thật là có lỗi, thế là gọi cho Trương Công Siêu, Trần Duyệt Tảo, Vũ Văn Long, Phan Thanh Hòa, Tôn Thất Toản, Phước Khánh, Hồng Đóa, Thục Nhi, Phong Vân… Hồng Đóa reo lên: “Trời ơi, mi đó hả Ái, tao thấy tên mi là mừng muốn đứng tim luôn đó.” Siêu vui mừng gọi vợ: “Bà Thu ơi, bà Ái gọi nè.” Thục Nhi thì hào hứng rủ: “Sang năm 2021, mình cùng về Sài Gòn gặp nhau nhé.” Tóm lại, ai cũng vui mừng vì thấy tôi chưa chi .

     Cuộc đời thật vô thường, nay khỏe mai mệt, không nói trước được điều gì

     Sáng nay gọi điện cho Nancy Nhi, tiếng cười trong trẻo vang lên: “Nghe giọng chị, em mới tin.” “Tin chi?” “Tin chị đã đỡ. Thấy chị vắng trên FB lâu quá.” “Chị không viết bài, nhưng có comment mà.” “Em không tin, em nghĩ là con gái chị comment, nhắn tin dùm chị kẻo sợ bạn bè lo.” Đúng là Tào Tháo. Lần này, có status mới, tin chưa cô em đồng nghiệp bé bỏng của tôi  ?!??