Năm nào cũng vậy, hễ Tết đến là trăm hoa đua nở, các tác phẩm nghệ thuật như thơ nhạc, văn chương, tranh ảnh... toả sắc khoe hương... hồi xưa thì tưng bừng trên đường phố, trong hiệu sách, công viên... Bây giờ, thời đại internet bùng nổ, khỏi phải nói, các bạn cũng tưởng tượng ra rồi, phải không hè?

Mình bây giờ thì đã già, quá già để có thể viết được một bài đăng báo Xuân, nhưng trí óc vẫn còn minh mẫn để theo dõi các sáng tác của các bạn trẻ và vui, vui lắm khi thấy bài vở viết cho mùa xuân tràn ngập trên FB của các bạn mình. Những bài trên không gian ảo, trên những trang báo giấy là những cánh én mang mùa Xuân về thật nhẹ nhàng êm ả. Nói các bạn thông cảm, mình bây giờ mắt mũi lem nhem, không đọc được nhiều, nhưng nhìn thấy những trang chữ, những sắc mầu hoạ tiết... là thấy lòng già như trẻ lại vài tuổi rồi.

Sáng tác của các tác giả được đăng báo, quen có, lạ có, gợi mình nhớ lại những cái Tết ngày xưa, thuở mình tập tành viết lách, và khi có bài được đăng báo Xuân thì đem khoe khắp nơi... Kể chuyện này để nói đến một chuyện khiến mình suy nghĩ hoài. Bởi có 1 lần đọc status của một bạn trẻ, bạn ấy nói bài được đăng báo là chuyện thường, có chi mà khoe chớ? Mình thì nghĩ khác, đâu phải dễ, tim óc mình mà, đâu phải ai viết ra cũng được đoc, được đăng báo, hãnh diện mà, phải chia sẻ niềm vui cùng bạn bè chứ...

Âu cũng do cái sự “chướng” mà ra cả, ưa chi nói nấy, nghĩ chi cứ tỏ bày, miễn là không đụng chạm đến ai, mà tường nhà mình, mình tha hồ dán, lỡ có ai thấy tức quá, cứ nghỉ chơi mình luôn cũng được. Già sinh chướng đúng rồi, mà cũng không cần già nữa, có nhiều bạn trẻ măng mà còn chướng hơn cả mình nữa đó :)

Sáng nay trời đất âm u, pha tách cà phê ngồi suy nghĩ mông lung, nhớ những kỷ niệm xưa, nhớ bạn bè thời đi học, những gương mặt hiền hậu dễ thương của các cô gái,các chàng trai cùng một thời dùi mài đèn sách... Mấy chục năm trôi qua, vật đổi sao dời, bao nhiêu chuyện xảy ra trước mắt, làm mình không thể nào không nghĩ đến, có tin vào kiếp trước kiếp sau không? Có nhiều bạn gia đình nề nếp, học hành giỏi dang, thành công đỗ đạt, những tưởng tương lai bạn hanh thông suôn sẻ... nhưng không, trên đường đời, vận may luôn quay lưng với bạn... cũng như cô bạn lớp mình, đẹp như tiên, nết na thuỳ mị, công dung ngôn hạnh vẹn toàn, vậy mà gặp phải người chồng không ra gì, chịu đựng không nổi, phải chia tay. Trái với cô bạn cùng lớp có nhan sắc khiêm nhường, học hành dỡ dang, thì lại được Phật Trời ưu ái ban cho một cuộc hôn nhân tốt đẹp, giàu sang phí quí, con cháu đầy đàn, hạnh phúc viên mãn. Người đời thường nói, ai gặp xui rủi trong kiếp này bởi vì kiếp trước làm điều ác nên kiếp này phải trả, không biết có nên tin không? Riêng mình luôn nghĩ, mỗi con người một số phận, có bàn tay của tạo hoá sắp đặt, không ai biết trước được điều gì. Cuộc đời đúng là vô thường, làm sao thấy trước được tương lai? Nhớ năm 2019, khi mình đang háo hức chuẩn bị về Việt Nam chơi thì cơn bệnh ập đến. Lại nhớ đến hai câu thơ của chị Hỷ Khương:

Cầu mong Phật độ Trời thương,
Đau in ít, tai ương đừng vướng.


Vậy mà mình vương phải tai ương, tưởng xanh cỏ rồi chớ , nhưng may Phật còn độ Trời còn thương nên bây giờ còn có status này cho các bạn đọc đó :)

Nhớ khoảng thời gian điều trị, phone bay tới tấp, tin nhắn gửi chật cả messager, nội dung là chúc mau lành và mau mau về VN như lời đã hứa, nhưng mình đâu có nghe, có đọc được, đành hẹn kiếp sau thôi.

Vậy mà bây giờ mình có thể thực hiện được giấc mơ hồi hương đó, với một điều kiện là phải có người dắt đi, 80 rồi, đâu dám ra gió một mình :). Mà lần tái ngộ này, cũng thiếu vắng nhiều người ra đi không lời từ biệt... vẫn biết đó là qui luật của tạo hoá, nhưng lòng mình luôn nặng trĩu mỗi lần nghĩ đến nhóm bạn đồng môn thân yêu cứ rơi rụng dần dần...

Nói vậy chớ có nhiều mệ còn khoẻ mạnh đến không ngờ đó nghe, như Hồng Vân mới đi du lich các nước Đông Nam Á, Hồng Đoá về VN đi chơi từ Băc vô Nam, bây giờ trở về Mỹ còn trổ tài nội trợ đảm đang, mới gọi phone khoe: “Tết này tao làm nem, tré, chạo tôm... biết mi hăng rết không ăn được nên tau chụp hình gửi cho mi coi nghe.” Chà, thương bạn dữ mà cũng có lý à nghe, mình bây giờ chỉ thích ăn cháo :). Và Đan Thanh, người bạn khoẻ mạnh nhất nhóm, đến tuổi này mà không có bệnh tật gì, các bạn tin không? Và còn đáng nể hơn nữa là Tết này, bạn đứng ra chủ biên tờ Đặc San kỷ niệm, và là trưởng nhóm cho cuộc Hội Ngộ Mùa Xuân tổ chức tại thành Phố Đà Nẵng, với gần 500 thành viên trường Sư Phạm Qui Nhơn trên mọi miền đất nước cùng về gặp gỡ . Tuy bận rộn, nhưng sắp tới, bạn còn trình làng tập thơ và truyện ngắn của bạn VẾT XƯỚC NGẬM NGÙI đang trong nhà in (quảng cáo miễn phí :))

Tết ở Mỹ nhưng không thấy buồn chi hết, vì thời buổi này chỉ cần mở FB ra là đi mô cũng tới. Vào xem các chợ VN vào ngày tết ở nước ngoài thấy vắng vẻ tiêu điều quá, nghe nói việt kiều về VN ăn tết hết rồi. Đúng quá, VN thì khỏi nói, mở youtube ra là thấy ngựa xe như nước áo quần như nêm. Cứ tưởng tượng mình đang theo chân mấy nam thanh nữ tú nàyđi dạo chợ hoa, đi ăn nhà hàng, ra đảo Phú Quốc, vịnh Hạ Long... cũng đủ thoả mãn tò mò, xem các video mì ăn liền xuất hiện lia lịa, chóng cả mặt mày nhưng cũng thấy vui. Kể hoài không hết.

Mắt bây giờ yếu, mình đọc sách không nổi nên chuyển qua nghe đọc truyện trên phone. Giới thiệu với các bạn vài hồi ký nên đọc, nếu các bạn cúng gou^t với mình như:

*Kênh Thiên Hoàng K:
- Ngàn Giọt Lệ Rơi (A Thousand Tears Falling) của Đặng Mỹ Dung – Gián điệp nhị trùng.
- Tôi Đi Tìm Tự Do (Hồi chính viên Nguyễn Hữu Trí)
- Hồi Ký Của Một Thằng Hèn (Tô Hải)
Tô Hải là tác giả bài hát vượt thời gian là NỤ CƯỜI SƠN CƯỚC, ai yêu nhạc không thể không biết bài này.

*Kênh Đình Duy:
-Thời Của Thánh Thần (Hoàng Minh Tường)

Ngoài ra, còn có Cung Đàn Số Phận, hồi ký của ca sĩ Lộc Vàng ngoài Bắc, người chịu án tù oan ức vì niềm đam mê ca hát, nhưng mình chỉ nghe được 3 kỳ thì không thấy post lên nữa, chắc sách đã bị thu lại mất rồi.

Mình mới mua điện thoại mới, đt cũ vẫn xài, nhưng sao tự nhiên các dữ liệu trong messenger bỗng mất tăm, chắc mình bấm lộn cái gì đó rồi, tuổi già lẩm cẩm là rứa, ỷ y hoài đâu có được. Nhưng không sao, vài bạn bè còn giữ dùm như video Tìm Lại Ngày Qua, Mưa Rơi... chỉ tiếc video hồi đi với biển Cử, Hoà, Trì do Hồng Đoá quay cũng vui thì lại mất hoàn toàn.

Nhạc bây giờ sao nghe không nổi. Cho nên nghe con cháu giới thiệu mấy Games Shows trên TV bây giờ cũng bó tay chào thua. Có một chương trình mới đây tên gọi rất ấn tượng là Chị Đẹp Đạp Gió Rẽ Sóng, qui tụ toàn các ca sĩ trẻ khoẻ và đẹp, cũng hơi tò mò, mình vô xem thử 2 bài hát được các cô thể hiện là Nam Quốc Sơn Hà và Đất Nước Lời Ru mà choáng váng, hay đâu chẳng thấy, chỉ thấy... hãi hùng. Nhìn comment bên dưới, cũng có nhiều người khen lắm, vậy là mình lạc hậu thiệt rồi :)

Hồi mình chưa đi, có nhận một email của nhà thơ Luân Hoán, cho biết anh đang tổ chúc bản thảo “TỪ CÔNG PHỤNG dưới mắt bằng hữu” và nhờ mình góp một bài.

Sách được in và phát hành tại Mỹ năm 2011. Hồi đó nghe tin nhạc sĩ TCP đang bệnh, nhưng mới đây , trong chương trình Thuý Nga by Night 135 có tên TRÊN NGỌN TÌNH SẦU –giới thiệu những bài hát của anh, mình vẫn thấy anh khoẻ mạnh, giọng ca vẫn ấm áp, tràn đầy sức sống, dù tuổi đã ngoài 80. Vậy là Phật độ Trời thương anh rồi. Chương trình có nhiều bài chưa hề trình làng, lời hay, giai điệu đẹp, nhưng không bài nào vượt qua được Kiếp Dã Tràng, Giọt Lệ Cho Ngàn Sau, Tuổi Xa Người, Bây Giờ Tháng Mấy....

MC phụ trách chương trình này là 2 cặp sẽ thay thế Nguyễn Ngọc Ngạn và Nguyễn Cao Kỳ Duyên. Đó là Anh Dũng –Ngọc Hân và Châu Đinh An – Quỳnh Giang. Theo ý mình, cặp thứ nhất ngoai hình trẻ đẹp hơn, nhưng thua xa cặp thứ 2, lịch lãm, đài từ tốt và cách diễn đạt vượt trội hơn nhiều.

Qua năm mới, ý kiến ý cò một chút cho vui, chúc các bạn khoẻ mạnh hoài hoài, ai thương thì nhờ, ai ghét thì chịu, cứ sống lạc quan cho vui vẻ tuổi già, đi đâu loanh quanh, nghĩ ngợi làm chi cho đời mỏi mệt rứa hè.

http://www.art2all.net/tho/thuyan/nhungonbuonroi.htm