Những hạt nắng lung linh nhảy múa trên thảm cỏ mùa xuân, đó là bóng dọi của những chiếc thang vàng từ mặt trời nghiêng xuống, mang các Tiên Đồng nhỏ bé gieo rắc ánh sáng khắp trần gian. Họ là thần dân của Mặt Trời, được cai trị bởi một vị thần oai vệ, tên gọi Nhật Hoàng. Buổi sáng, họ ra đi và khi hoàng hôn buông xuống Trái Đất chúng ta, họ trở về đầy đủ để trình diện với Nhật Hoàng. Vào lúc này, Nguyệt Hoàng sẽ ngự trị bầu trời. Đó là một người đàn bà đẹp, đầy quyền uy, cai quản những nàng Ngọc Nữ tí hon xinh xắn. Hằng đêm, từ mặt trăng, họ bước xuống trần gian bằng những chiếc thang bạc lấp lánh, hóa thân thành những hạt ánh sáng xanh ngời mà các văn nhân thi sĩ thường ca ngợi khi viết về một đêm trăng nào đó trong tác phẩm của mình. Có một dạo, Nhật Hoàng và Nguyệt Hoàng rất thân nhau, nhưng bây giờ thì thời êm ấm đã qua. Họ cãi nhau một trận kịch liệt rồi ngăn chia vùng trời cai trị, nhất quyết không nhìn mặt nhau. Và cũng từ lâu lắm rồi, các Tiên Đồng và Ngọc Nữ không có dịp gặp nhau.
Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng, khi chàng Tiên Đồng rất đẹp mang đôi cánh nhỏ, theo nấc thang vàng bước xuống một khu rừng. Chàng bay lên vòm cây, say sưa ngắm nhìn chiếc tổ làm bằng cỏ và lông tơ. Trong tổ, có hai vợ chồng chim âu yếm kề má vào nhau. Chúng hạnh phúc đến nỗi càng lúc chàng càng cảm thấy cô đơn.
-Tối nay, em sẽ thức để được thấy nàng.
-Không nên, phải giữ gìn sức khỏe em à.
-Nhưng chim Họa Mi bảo rằng, nàng rất đẹp.
Một con chim nhỏ bay qua, đậu nhẹ vào một cành cây, góp chuyện:
-Đúng đấy, tôi đã thức giấc đêm qua và hân hạnh được thấy nàng. Ôi, nàng đẹp hơn bất cứ nhan sắc nào trên thế gian này.
Không tự chủ, chàng Tiên Đồng lên tiếng:
-Các bạn nói về ai thế?
Những con chim rụt rè khi nhận ra chàng Tiên Đồng đang lung linh sau đám lá xanh non.
-Chúng tôi đang nói đến sắc đẹp của nàng Ngọc Nữ. Nhưng, Nhật Hoàng của chàng không thích chàng lưu ý đến chuyện này đâu.
Chúng ríu rít kể lại sự bất hòa giữ Mặt Trời và Mặt Trăng. Chàng Tiên Đồng vẫn bâng khuâng:
-Tôi chưa bao giờ thấy được nàng Ngọc Nữ, nàng như thế nào?
-Điều này chàng phải hỏi chim Họa Mi, nó biết rất rõ về nàng và thường hát cho nàng nghe.
-Tôi phải tìm chim Họa Mi ở đâu?
-Khi hoàng hôn xuống, chim sẽ đến và nói cho chàng biết về nàng.
-Tôi sẽ đợi.
Khi mặt trời sắp lặn, chiếc thang vàng của chàng cũng rung động theo. Nếu chàng không kịp leo lên đi về xứ sở Mặt Trời, thang sẽ gãy, chàng sẽ ở lại trên Trái Đất càng về khuya càng lạnh lẽo và chàng sẽ chết. Nhưng lòng thôi thúc chiêm ngưỡng sắc đẹp của nàng Ngọc Nữ đã níu chân chàng lại và kìa, tiếng hót thanh tao dịu dàng của chim Họa Mi đã lảnh lót cất lên.
-Họa Mi ơi, tôi đã chờ đợi bạn từ sáng đến giờ. Hãy nói cho tôi về nàng Ngọc Nữ, nhanh lên.
-Ồ, nàng xinh tươi như một đóa hoa hồng. Tóc nàng dát bạc và ánh sáng trong mắt nàng đẹp hơn cả mắt chàng.
Bỗng chim Họa Mi tần ngần:
-Nhưng chàng là người của thần Mặt Trời, tôi nghĩ là chàng không thích các nàng Ngọc Nữ đâu.
-Sao lại không. Hãy chỉ nàng cho tôi, hỡi chim Họa Mi yêu dấu.
-Hãy đợi đến đêm trăng tròn, nàng sẽ đến ngay khi hoàng hôn. Nếu chàng thu mình dưới lá, chàng sẽ thấy được nàng. Nhưng nên nhớ, đừng để ánh sáng của chàng rơi tên nàng hoặc đụng vào nàng.
-Tạm biệt chim Họa Mi. Tôi sẽ trở lại.
Khi mặt trăng tròn xuất hiện trên nền trời, chàng Tiên Đồng núp trong vòm lá và nao nức đợi chờ. Một chiếc thang bạc mong manh từ cao buông xuống, nâng gót chân nàng Ngọc Nữ. Chàng đã thấy nàng. Nàng cũng mang đôi cánh nhỏ như nàng, xiêm y tỏa hào quang xanh biếc, tóc và mắt nàng chứa đầy ánh sáng long lanh. Nàng có vẻ lạnh lùng xa vắng song cũng nồng nàn gần gủi biết bao nhiêu. Nàng Ngọc Nữ đã thấy vầng sáng nhưng không thấy chàng. Nàng thỏ thẻ:
-Hởi chim Họa Mi thương yêu, bạn nói với tôi về ai thế?
-Về một chàng Tiên Đồng khôi ngô.
-Tôi muốn thấy chàng lắm. Chàng đang ở đâu vậy?
-Chàng đã trở về nhà, nhưng rồi chàng sẽ đến nữa.
Nàng hôn vào má chim Họa Mi:
-Tôi sẽ đợi chàng.
Những ngày kế tiếp trời đầy mây. Quang cảnh khu rừng trở nên ảm đạm. Dưới gốc cây, có một tảng đá trắng, không đẹp, nằm cô đơn buồn bã. Thỉnh thoảng chim Họa Mi có đến đậu trên mình nó nhưng không bao giờ hót cho nó nghe, bởi chim nào biết tảng đá có tâm hồn đâu.
Buổi sáng hôm đó, mặt trời lại ló dạng. Một chiếc thang vàng rơi xuống tảng đá, chàng Tiên Đồng tuấn tú hiện ra. Chàng kiên nhẫn ngồi đợi và tảng đá say sưa ngắm chàng. Thời gian qua thật nhanh, chẳng bao lâu, chim Họa Mi bay đến cùng giọng hót dịu dàng, chiếc thang bạc cũng vừa lung linh trong lá.
-Họa Mi ơi, bạn đã thấy lại Tiên Đồng chưa?
Không ngăn được niềm vui, chàng bước đến bên nàng. Nàng kêu khẽ và hoảng hốt leo lên thang.
-Đừng sợ, Ngọc Nữ thân mến, tôi không chạm vào nàng đâu. Tôi rất muốn kết bạn với nàng.
-Đừng. Nếu chàng đến gần tôi, tôi sẽ tan biến mất. Kìa, ánh dương sắp lặn, chàng hãy về đi.
-Không, tôi sẽ ở lại với nàng, dù phải chết.
-Chàng vẫn còn thời gian.
Nhưng muộn mất rồi, chiếc thang vàng đã vỡ thành hai mảnh và biến mất. Nàng Ngọc Nữ nấc lên:
-Không, không. Tôi không muốn giết chàng!
Mặt Trăng chợt mờ đi, một đám mây đang đến gần. Ngọc Nữ biết rằng, chỉ một làn mây nhỏ chạm phải chiếc thang bạc của nàng, thang sẽ gãy và nàng không trở về được nữa. Nhưng nàng không thể bỏ chàng. Chim Họa Mi đã thấy được hiểm nguy:
-Ngọc Nữ ơi, thang của nàng sắp chạm vào mây, về đi thôi.
Nhưng nàng không nghe, nhẹ nhàng đến ngồi bên Tiên Đồng, mặc cho cái thang tan biến vào không gian.
Suốt đêm dài, họ ngồi bên nhau và chim Họa Mi đã hát cho họ nghe những tình khúc tuyệt vời. Họ rất hạnh phúc cho đến khi Tiên Đồng bắt đầu lạnh ngắt chân tay. Chàng không thể sống lâu khi xa Mặt Trời. Nàng Ngọc Nữ khóc than:
-Hỡi Mặt Trời hùng mạnh, xin ngài đừng trừng phạt chàng. Ôi, những đám mây nặng nề đã tới, trời sắp mưa và chúng tôi biết trốn ở đâu?
Nàng cố dìu chàng đi. Tảng đá kêu lên:
-Chim Họa Mi ơi, hãy gọi họ lại dùm tôi. Bên cạnh tôi có một cái hốc nhỏ, mưa không tạt đến, có thể an toàn ở đấy.
Vậy là chim Họa Mi bay theo: “Hãy đến trú nơi tảng đá.” Nhưng cả hai thiên thần đều kiệt sức. Chim Họa Mi dừng lại, mang cả hai lên đôi cánh, đến đặt họ vào hốc cây, dưới bóng che của tảng đá. Mưa cũng bắt đầu rơi. Mưa suốt ngày và tạnh hẳn khi màn đêm buông xuống. Mặt trăng hiện ra và không gian tràn đầy những chiếc thang bạc. Chim Họa Mi bay đi tìm nàng Ngọc Nữ của nó nhưng không bao giờ gặp lại nàng nữa. Chim bay quanh tảng đá và hát vào hốc cây nhưng không một tiếng trả lời. Nó đau đớn nhìn vào để chỉ thấy một giọt ánh sáng còn sót lại, nó biết, họ đã chết rồi. Nhưng thật lạ lùng, trong tảng đá, bỗng tràn đầy một dòng sông ánh sáng. Dòng ánh sáng diệu kỳ, có màu vàng lấp lánh vào buổi sáng, rực hồng ánh lửa lúc chiều tà, xanh mát dịu dàng trong những đêm trăng. Và, tảng đá từ xấu xí chẳng ai nhìn đã trở thành một vật thể đẹp nhất khu rừng. Người ta đặt tên nó là Bạch Ngọc (Opal).
Chim Họa Mi hiểu rằng, linh hồn của hai vị thiên thần xinh đẹp ấy đã hòa nhập vào tảng đá tạo nên những màu sắc và ánh sáng tuyệt vời như vậy. Lòng thương nhớ không nguôi đã làm giọng hót chim ngày càng hay và cũng rất buồn khi hoàng hôn xuống./.