NGÀY ĐẦU TIÊN MẶC ÁO DÀI

Nguyễn Ngọc Thanh Vân
Niên Khóa 73 -74


Khoảng giữa năm lớp 9, trường tôi ra lệnh các nữ sinh phải mặc áo dài. Thôi rồi gĩa từ những cái áo đầm trắng, những bộ đồ tây gọn gàng - chúng tôi mỗi đứa chuẩn bị mỗi kiểu, đứa nào có chị như Linh thì thật là sướng, hắn bình tĩnh như không, vì chị Châu đã lo giùm cho cô em gái rồi; Thảo, Hương thì mẹ dắt đi may tiệm, cũng xong. Chỉ còn tôi, mẹ bảo: "áo dài hả, dễ lắm để mẹ may cho khỏi may tiệm tốn tiền, mẹ từng là thợ may mà". Hồi còn ở Sài Gòn, tôi đã từng nghe mấy bà hàng xóm khen mẹ tôi may áo bà ba thật đẹp kia mà. Nhưng đó là áo bà ba, còn áo dài đâu giống áo bà ba. Tôi thực sự lo lắng không biết mình mặc ào dài coi có được không? Sau hai ngày cặm cụi may vá mẹ tôi đã hoàn thành bộ áo dài cho tôi, vải tơ ẩn hình bông cúc và một cái có hình lá tre thật dễ thương, tôi mặc thử và nghắm nghía mình trong gương. Không đến nỗi tệ- Tôi thầm nhủ và cảm thấy tự tin đôi chút, nhưng cảm nghĩ này tan biến nhanh khi sáng hôm sau tôi bắt đầu rời nhà để đi đến trường. Hai tà áo cứ vướng víu từng bước chân của tôi và chiếc quần trắng có ống rộng làm tôi súyt té mấy lượt. Tôi rẽ vào nhà Linh, phải rủ Linh đi học mới được, nếu không tôi chẳng còm can đảm đến trường.
 
Trái với thái độ lo lắng của tôi, Linh tỉnh bơ và vui vẻ nói cười luôn miệng, Linh vừa quay một vòng vừa hỏi: "Mi thấy tau mặc đẹp không?" Tôi gật đầu, và dường như tôi cảm thấy mẹ tôi may cho tôi áo rộng quá, không chít eo vừa vặn như Linh. Đi bên cạnh Linh, những nỗi lo sợ của tôi dần dần tan biến, vì Linh lúc nào cũng đùa cợt luôn miệng: "Cầu trời cho có gió". "Chi vậy", "Thì để áo tụi mình bay bay cho đẹp chứ chi nữa", "ừ há", tôi nghĩ Linh thật có lý- Khi đi ra đường Quang Trung, dưới hàng cây xanh rợp bóng, thỉnh thoảng có những ngọn gió thổi từ bờ sông lên, hai chúng tôi quấn quýt nắm hai vạt aó dài đi chậm lại. Ôi trời, như thế này đi chừng nào mới đến trường. May sao vừa đến đường Lê Lợi, chúng tôi đã kịp nghe thấy tiếng chuông báo hiệu vào lớp, bây giờ thì không còn đi rón rén nắm vạy áo dài như trước nữa, chúng tôi chạy như bay, đến cổng trường mặt hai đứa đỏ lơ đỏ lựng, thầy Trị đứng ngay trước cửa trường nhìn chúng tôi, hình như thầy tủm tỉm cười, mọi hôm chúng tôi sợ thầy một nước nhưng hôm nay sao thầy có vẻ hiền từ chi lạ, chắc là thông cảm cho mấy cô bé lần đầu tiên mặc áo dài chăng. Chúng tôi nghĩ vậy thôi chứ học trò đông qúa thầy làm sao nhớ hết.
 
Tôi đẩy Linh đi trước,còn mình núp sau lưng Linh đi vào, mặt Linh đang đỏ lên và tôi cảm thấy hai má mình nóng ran, đi nhanh vào lớp, chúng tôi còn kịp nhìn thấy những ánh mắt tinh nghịch của đám con trai bên kia đang nhìn chăm chú. Ngồi vào chỗ tôi thở phào nhẹ nhõm, không quên vén vạt áo dài cho đàng hoàng, cái này là chị Châu dạy cho tôi và Linh tối hôm nọ, cách ngồi khi mặc áo dài "làm sao coi cho được". Tôi nghĩ chị Châu không dùng chữ đẹp "làm sao coi cho đẹp" như vậy chắc tôi và Linh dễ thuộc hơn. Quên, ngồi phải thẳng lưng, có nóng cũng không được xắn tay áo lên, và chớ có dùng vạt áo làm quạt...Chuyện này thì tôi biết rồi, nhưng chị quên dặn là coi chừng bị cột vạt áo dài, tôi không bị nhưng Linh và Lưu bị cộy vạt áo lại với nhau, tôi cười trong bụng, chắc là hàng ngày hắn hay chọc đám bàn dưới hay sao nên mới bị như vậy.
 
Những giờ học trôi qua thật chậm, tôi có cảm giác tụi con trai cứ nhìn qua nên thật mất tự nhiên, nhưng có lẽ chỉ là bàn đầu của tôi "yếu bóng viá" thôi chứ những dãy bàn sau thấy tụi nó bình thường. Tôi hít sâu và thở ra nhiều lần, cái này thì thầy Hà đã dạy chúng tôi : "Mỗi lần các em thấy mất bình tĩnh hãy làm như thế này nhé" tôi cười một mình trong lòng thấy nhẹ nhõm. Rồi cũng đến giờ về, mọi hôm tôi lẹ làng đứng lên bước ra cửa, nhưng hôm nay tôi ngồi nán lại một chút, đợi các bạn ra bớt rồi mới rón rén ra theo. Linh nắm tay tôi - "Về nhanh lên, tau đói bụng quá". Tôi thật vui khi đi bên cạnh Linh, hắn như là thiên thần hộ mệnh của tôi, ai nhìn là hắn đưa ngúyt một cái, tụi con trai không dám chọc phá nữa, thật là may.
 
Sau này chúng tôi sắm biết bao nhiêu cái áo dài, áo trắng mặc đi học, áo màu mặc đi chơi nhưng cảm giác ngày đầu tiên mặc áo dài luôn gợi cho tôi nhiều nỗi nhớ khôn tả. Khi lên đại học, tôi vẫn luôn giữ chiếc áo dài trắng và bảng tên làm kỷ niệmvà mỗi lần tôi kể chuyện này cho bạn bè nghe ai nấy cũng cười và chọc tôi là "thỏ đế".

 

Nguyễn Ngọc Thanh Vân
Saigon 2004


- Trích từ Đặc San Kỷ Niệm 50 năm trường PTGĐN 2004 (Đà Nẵng) -