Về Thăm Trường Cũ

Trần Thị Lưỡng
Cực Học Sinh PTG lớp 11B nk 74-75


Những giọt nắng chói chang, lung linh trên mấy tán lá kiền kiền, rọi xuống mặt đường, rồi giọt nắng cứ theo tui đi mãi, đi mãi trên những con đường mà ngày xưa tôi đã từng qua, khi còn là một học trò bé nhỏ.

Rồi kỷ niệm mỗi lúc càng trỗi dậy trong tôi. Ngôi trường ấy không còn mang tên Phan Thanh Giản, bởi trường cũng trơ trụi lá, những cánh phượng cũng không thèm khoe sắc, bởi mùa hè năm nay đến muộn ..

Thấm thoát mà đã ba mươi năm xa trường, tôi ao ước được sống lại tuổi ấu thơ, hồn nhiên và nghịch ngợm. Nhưng đã hết rồi. Tóc đã bạc, những sợi tóc đen trắng đan xen nhau, dường như muốn thách đố với thời gian. Tuổi xuân rồi cũng mau qua. Đã ngoài bốn mươi rồi còn gì! Tôi đứng ngẩn ngơ như tìm kiếm một cái gì đò mà không bao giờ có được.

Dường như ở đâu đây, tôi vẫn nghe tiếng thầy cô giảng bài, nghe bạn bè tôi đùa giởn với nhau ở hành lang, giành giật nhau những trái me chua. Kia chiếc cầu thang như đang chật ém người khi đến giờ rung chuông vào lớp.

Tôi đang mơ hay tỉnh? Tất cả chỉ còn là quá khứ. Cái quá khứ ấp đầy những kỷ niệm thân thương. Tôi nhìn lên cây phương, muốn hái một cánh hoa phượng hồng để ép vào trang sách. Nhưng những cánh phượng đó đã bỏ đi đâu rồi? Hay là cây phượng đó cũng như tôi, đã cần cổi và già đi theo năm tháng mât rồi! Hình như cây phượng già vẫn còn gửi lại một điều nhắn nhủ: Hãy sống vì thế hệ mai sau, cho con cái của chúng ta sẽ biến những ước mơ trở thành hiện thực. Để rồi ước mơ được chấp cánh bay xa, cho những kỷ niệm của tuổi học trò mãi mãi vấn vương trong ký ức mỗi người.

Tôi bước đi trong niềm suy nghỉ mông lung, và ngâm lên khe khẻ:

Xa rồi cái tuổi ấu thơ
Xa rôi những ước mơ xanh ngày nào ..

Trần Thị Lưỡng

 
 
 
- Trích từ Đặc San Kỷ Niệm 50 năm trường PTGĐN 2004 (Đà Nẵng) -