Hôm nay, 20-11 là ngày Thầy giáo Việt Nam, chúng tôi đã là Ông nội, Bà ngoại cũng thấy lòng nao nao, bèn rủ nhau chống gậy đi thăm Thầy.
Tập trung tại nhà Tam, chia nhóm vội vàng, đừng để
qua đến ngày mai, ngày mốt là không còn ý nghĩa nữa.
Lòng rưng rưng, cùng “điểm danh” lại các Thầy, Cô,
người còn, người mất, trên cây đời còn lại chẳng
là bao, những chiếc lá vàng rụng dần theo ngày tháng;
biết là quy luật của kiếp nhân sinh, nhưng lòng vẫn
xót xa;
Trong dòng người nô nức trên đường phố, hầu
như ai cũng mang quà và hoa – tóc xanh, tóc trắng,
nói, cười rôm rả như ngày hội, tỏa ra khắp các ngả
đường … Thiên chức của người Thầy đã được tôn vinh?
Nhớ lại thời bao cấp, cơm, áo, gạo, tiền đã làm người
ta hối hả xô nhau tìm cuộc sống, bỏ quên bao điều
lễ nghĩa phía sau, trong đó, vị trí người Thầy cũng
bị cùng chung số phận. Nhớ hoài hình ảnh thầy Đỉnh
với chiếc cân sức khỏe, ngồi lặng lẽ cô đơn ở góc
lầu Trung tâm thương nghiệp Đà Nẵng, nhìn Thầy trong
cái ánh sáng mờ mờ như tranh của Van Gogh, khắc họa
cả sự oằn oại của kiếp người!
Nhủ lòng chúng ta phải
đối xử với Thầy, Cô bằng tinh thần “ngày nào cũng
là ngày Nhà giáo Việt Nam”, đó cũng là một cách giáo
dục lòng tôn sư trọng đạo cho thế hệ mai sau. Chúng
ta luôn tâm niệm: “Cơm Cha, áo Mẹ, chữ Thầy”, đã
có ngày của Cha, của Mẹ, thì phải có ngày của Thầy.
Chương trình cụ thể:
- Chiều ngày 19/11, Ngọc Lý
cùng các bạn đến thắp hương tưởng niệm thầy Thông,
thầy Lang, thầy Liệu. Sau đó các bạn tiếp tục đi
thăm thầy Hồ An, thầy Phô, thầy Bích Sơn, thầy Đỉnh,
thầy Diệp, cô Hậu, cô Huệ.
- Sáng ngày 20/11, thầy
Trần Tư Thành làm trưởng đoàn cùng các bạn trong
ban liên lạc đã đến thăm gia đình thầy Nguyễn Văn
Xuân và thắp hương tưởng niệm, đặc biệt có cháu thầy
Trị ở Đức về Việt Nam cùng tham gia.
Những món quà
tuy nhỏ nhưng thấm tình
đã làm rung động trái tim của Thầy và Trò. Nhưng
dù sao vẫn còn thiếu sót nên
chúng em xin được trân
trọng gửi lòng tri ân đến những Thầy, Cô mà chúng
em chưa thăm được, đành hẹn
lại mùa Tôn sư trọng
đạo năm sau.