Ở trường Nam Tiểu học Đà Nẵng, buổi sáng mùa hè năm xưa ấy trời mưa tầm tã. Tôi đến dự thi vấn đáp vô trường Sư Phạm Qui Nhơn trong bộ áo dài lướt thướt nước. Vừa ngồi vào ghế thì Thầy gọi tên, tôi chưa biết làm thế nào với cái áo ướt đẫm thì "nó" đến bên tôi tự nhiên như đã quen biết, nó cởi vội chiếc áo len mỏng màu đen đang mặc quàng lên vai tôi nhỏ nhẹ "mặc vô đi". Và nó gây ấn tượng cho tôi từ đó.
Tôi vào trường SPQN trễ hơn các bạn một tháng, và như được sắp đặt sẵn tôi lại được ở chung phòng với nó. Phòng chúng tôi có 4 đứa, 3 đứa là học trò PTG, chỉ lạc loài mình nó dân Hội An. Thỉnh thoảng bạn VTS ngoại trú vào ở chơi mấy ngày, chúng tôi có một gia đinh PTG nhỏ. Nó nhập bọn nhanh chóng, thuộc tên hầu hết Thầy Cô PTG, quen thuộc từng tính nết của các bạn học cũ bọn tôi hay nhắc... Tôi thích thú có nó làm bạn. Dáng dấp mảnh khảnh nhỏ bé, khuông mặt phúng phính duyên dáng với cặp kính gọng đen. Giọng Huế ấm áp mượt mà pha tí Quảng Nam. Kiến thức của nó khá rộng: nhạc, thơ, văn, ca hát. Nó cũng thích nhảy đầm, và cũng nghịch như quỷ! Tôi ngưỡng mộ nó và học được nhiều thứ từ nó.
Ra trường nó về dạy ở Nha Trang ... Cuộc sống mới bận rộn làm chúng tôi quên nhau một thời. Sau năm 1975 nó không được dạy ở thành phố nữa vì là "giáo viên lưu dung". Nó bị thuyên chuyển về vùng quê. Vài năm sau nó lấy chồng ở đó, một anh Chuẩn Uý về quê làm ruộng sau đợt cải tạo ngắn ngày. Nó vừa đi dạy vừa cắt rau phơi lúa....
Nhiều năm sau về thăm nó, tôi quá ngỡ ngàng... Thời gian và không gian đã làm thay đổi hoàn toàn nhỏ bạn thân của tôi thuở nào. Gương mặt phúc hậu duyên dáng của ngày xưa giờ đen sạm và chảy xệ. Chỗ của đôi kính cận gọng đen rất riêng của nó giờ đây là một cặp kính lão sơ sài qua loa, gọi là cho có để thấy đường đọc sách. Nét lịch lãm văn minh thuở nào nhường chỗ cho cây kim băng găm trong túi quần đen cuộn tiền nho nhỏ gói trong cái khăn màu cháo lòng. Nhìn nó tôi xót xa như có ai chà muối vào vết thương lòng. Dẫu biết rằng thời gian luôn lấy đi nhiều thứ và không trừ một ai, nhưng cái thay đổi của bạn thân làm tôi ngậm ngùi. Tôi chỉ còn biết tự an ủi "cũng may nó vẫn còn đó một tình cảm vợ chồng bền chặt, vẫn còn đó một sự ý nhị, dí dỏm, thông minh, rất riêng của nó".
Có lần nó thủ thỉ "Tau thèm ăn bánh mì với bơ đậu phụng của Mỹ ngày xưa". Bụng bảo dạ sẽ đem về cho nó một hũ nhưng đến nay vẫn chưa làm được. Phần vì mỗi lần về chưa chắc đã gặp nó, phần thì lỉnh kỉnh quá nhiều đồ đạc... Để bây giờ cứ mỗi lần ăn bánh mì bơ đậu phụng tôi lại nó, và tôi lại tự trách mình ....
"Nhất định một ngày gần nhất có thể được, tau và mi sẽ ngồi với nhau ăn bánh mì bơ đậu phụng của Mỹ như ngày xưa. Sẽ cười giòn với những mẫu chuyện chọc phá bất hủ của một thời tóc xanh thuở nào. Chờ tau nghe, chỉ ít hôm nữa thôi".
.