“Để nhớ người bạn đã ra đi.”



Nói đến Đà Nẵng, mùa hè, hình như trong chúng ta đều liên tưởng đến sông, biển, núi non, đến những ngày nghĩ hè, những buổi cắm trại thời niên thiếu.
Hè Đà Nẵng năm nay không nóng lắm so với những năm trước, luôn tiện có Song Duyên về thăm nhà, các bạn hẹn nhau du ngoạn bãi Đa, Sơn Trà.
Thành lái xe đến đón T, KN rồi qua nhà Song đón Song và Duyên. Năm đứa chứa gọn trong chiếc xe fiat của Thành, thẳng tiến đến cầu Thuận Phước, hướng Sơn Trà.
Đã lâu, bạn bè mới có dịp gặp lại. Thành vừa “tám” vừa lái xe, mấy đứa hàn huyên hỏi thăm nhau qua lại, cuộc sống, chuyện VN, chuyện Mỹ …

“Mấy đứa kia chưa qua đâu, mình lên tượng Phật nha” Thành nói.
“Ừ, tượng Phât Quan Âm chưa khánh thành, nhưng cũng hoàn tất chín mười phần rồi”
“Chở năm đứa, xe mầy lên dốc chùa nổi không đó ?”
T hỏi.
“Dư sức”

Đúng như Thành nói, xe chạy fong fong lên dốc, đường lên chùa tráng xi mang, lên tới chùa, bui hơi nhiều vì bãi đậu xe chưa được tráng nhựa. Cả bọn ra xe, rảo bước vào sân chùa.

“Quên, còn cái nầy nữa” Thành nói, rồi trở lại xe.
Thành mở cốp xe, lấy cây dù, màu đỏ, cũng khá lớn, và nói:
“Tao đã chuẩn bị đầy đủ cho Việt kiều đây”

Cả bọn không vào chùa, chỉ quanh quẩn ở sân chùa và chụp hình lẫn nhau. Thành không thích làm tài tử, nên làm phó nhòm cho T, KN và Song Duyên. Chúng tôi chụp khá nhiều hình, những tấm hình của những cặp tình nhân, vợ chồng, để rồi không còn dịp gặp lại người bạn thân thương.

“Thôi, mình đến bãi Đa đi, kẽo tụi nó chờ” T nói.

Cả bọn trở lại xe, rồi xuống núi. Xe vừa ra khỏi bãi đậu, thì điện thoại T rung rung, T nói:

“Chắc tụi nó gọi đây”
“Hello”
“Đang ở chỗ nào ?”
“Trên đường đến, vừa ra khỏi chùa Linh Ứng”
“Tụi tao đang chờ dưới nầy”
“Ừ, chờ ở đó”


Xe xuống dốc, ra khỏi chùa, đi tiếp đến bãi Đa, đươc một lúc, thì T thấy Điền và Vĩnh đang đứng bên vệ đường. T chỉ tay và nói.

“Thành ! Điền và Vĩnh kìa !”

Thành chậm xe rồi dừng lại nơi Điền, Vĩnh đứng chờ. T quay kính xe xuống và nói:.

“Tụi mầy đi theo xe Thành nghe !”


Xe đến bãi Đa, cả bọn chia nhau mang đồ xuống ghềnh đá. Xuống đến nơi, mọi người hơi thất vọng, những chòi tranh bị đổ nát vì trận bão năm rồi chưa được sữa lại. Một chút thất vọng, không có chòi để ngồi chơi, làm sao đây ?

“Các anh qua quán bên kia, quán bên kia đã làm lại rồi”
Người làm việc ở đó chỉ tay và nói.

Thật mừng khi nghe lời chỉ của anh ấy, cả bọn men theo những hòn đá đi qua theo hướng chỉ của người đó.

“T đi cẩn thận nhé, vì chân T” KN nói.

Điền cầm máy hình chụp và nói:

“Tất cả nhìn đây”

Điền chụp những tấm hình mấy đứa đang đi trên những tảng đá lớn, rất hồn nhiên, vui vẽ như thời niên thiếu. Qua đến nơi, chúng tôi mướn chòi, gọi đồ ăn, beer, nước, và bắt đầu vui chơi. Thành, Vĩnh, Điền, cởi áo quần đi xuống biển tắm ngay. T chân đau nên ở lại chòi với KN và Song Duyên. Ngồi nhìn và nghe tiếng sóng biển vỗ về, ngắm núi non hùng vĩ nặng tình quê hương sau bao năm xa cách. Xa xa, những con thuyền đánh cá nhấp nhô, qúa nhỏ bé với biển cả mênh mông. Song ít nói, nhưng vẫn vui vẽ, hòa nhập cuộc vui với ban bè. Điền và Thành trở lại, Điền xèo tay ra, những con sò nho nhỏ, Điền nói:

“Biết con gì đây không?”
“Đây là con vú nàng


Thật vậy, những con sò nho nhỏ trong tay Điền rất giống tên của nó. Rồi cả bọn cùng nhau ăn uống, trò chuyện, chọc ghẹo nhau. Thành vẫn làm nhiệm vụ phó nhòm, chụp hình chung cả đám, T và KN, đùa nhau, ngồi tựa lưng vào nhau, kẹp cổ, đè vai…

Tiệc vui nào rồi cũng tàn, Song Duyên phải về sớm, vì tối nay, Duyên họp mặt với bạn bè Hồng Đức.

Những làn gió biển nhè nhẹ thổi qua, tiếng sóng rạc rào, cả bọn thu xếp đồ đạc trở lại xe, mọi người trở nên ít nói, một chút gì đó buồn buồn ở phút chia tay. Nhưng có ngờ đâu rằng, là phút chia tay vĩnh viễn.


(Người Còn, Người Mất, Người Xe Lăn...)


Lake Balboa, July 2011