(Vào năm 1981, Hoa Kỳ và Việt Nam chưa được bang giao. Tôi và mọi người tại
hãi ngoại đều nghĩ rằng: Vĩnh biệt Việt Nam.)
Trời Cali mát mẽ, trong khuôn viên trường đại
học, những hàng cây xanh tươi như ở quê nhà,
như những hàng cây dọc theo đường
Gia Long, trường Pascal. T ngồi thầm lặng
dưới bóng mát tàng cây cổ thụ, nghĩ miên man
với
nổi nhớ nhà. nhớ ray rức, nhớ cha, nhớ
mẹ, nhớ người thương.
Giờ nầy, bên kia nửa qủa
địa cầu, trên đất Mẹ, quê hương dấu yêu là
Giao thừa. Có còn chăng, nổi vui mừng đón Chúa
xuân trong tiếng pháo giòn gĩa, hay văng vẵng
tận con ngõ sâu hút của mênh mông.
Xuân đến, trên đất khách quê người, T ngồi bó gối trong xe, chờ đến giờ vào lớp.
Những điếu thuốc thay nhau đốt cháy trên tay,
đốt cháy cuộc đời, vạn vật như không dòm ngó,
san sẽ với nổi niềm đang dâng tràn như dòng
nước lũ, ngút ngàn trong tâm tư T. T chợt nấc
nghẹn ngào, khi nghĩ đến mẹ, đến cha, mấy đứa
nhỏ, người thương.
“Má ơi !... Nước mắt con
đã hoen mi, đêm giao thừa má không còn thấy
con trong bộ áo mới không còn nghe tiếng nài
nỉ của con xin thêm tiền để mua pháo đốt. Chiếc
gường, cái tủ, bàn học, những vết tích
nghịch ngợm của con vẫn còn đó, phải không
má? Nhưng con đâu rồi! Ba đâu rồi! Ngôi
nhà bây giờ, chắc hiu quạnh lắm!”
T tưởng
tượng, má đang cầu nguyện cho ba sớm được về
nhà, cầu cho các con mình sức khỏe và bình
an ở xứ người. Má đang ngồi trên chiếc giường
ấm áp của con năm nào, hai dòng nước mắt lăn
dài trên đôi gò má già nua, vân vê chiếc gối,
tấm chăn, tìm từng dấu vết, dư hương của con,
rồi ôm mặt khóc nức nở.
“Con
ơi ! đến bao giờ, ba má thấy lại mặt các con?
Cầu mong ơn Trên phù hộ cho các con, má nhớ
các con nhiều lắm! …” Những dòng chữ của mẹ trong lá thư được gởi
qua Hồng Kông, rồi chuyển qua Mỹ.
“ Má ơi !
con nhớ nhà lắm ! ...”
Rồi T nghĩ đến người thương, N ra sao?
cuộc sống như thế nào? N có hạnh phúc không?
Bé
gái đã
hai tuổi, giống mẹ hay bố? Lần cuối T đến
thăm N, T đã nghẹn ngào, không nói được
lời từ giã,
lúc đó bé được một tháng,
cũng chưa biết bé tên gì? T
không hình dung được về cuộc sống của N
bây giờ, chắc vất vã lắm?. Cầu mong N hạnh
phúc,
hạnh phúc đến thật nhiều với N,
để đền bù sự bất hạnh của N.
Quê nhà, mọi người
đón Giao thừa, buồn? vui? Nơi đây, T đang
khóc, hay đang vui cho chính mình?.
“Sài Gòn ơi, ta có ngờ đâu rằng
Một lần đi là một lần vĩnh biệt
Một lần đi là mất lối quay về
Một lần đi là mãi mãi thương đau
Người tình ơi, ta có ngờ đâu rằng
Một lần đi là nghìn trùng cách biệt
Một lần đi là muôn kiếp u sầu
Một lần đi là vĩnh viễn xa nhau
Giọt nước mắt cho anh
Giọt nước mắt cho em
Giọt nước mắt cho bạn bè
Lệ khóc cho mẹ già
Lệ khóc cho người tình ở lại quê hương...”
(Một lần đi, Nhạc Nguyệt Ánh)
LA Valley College, Feb. 1981