Em Sợ
Anh ơi! Em sợ mùa giông bão,
Sợ cả đêm mưa gió lạnh lùng,
Sợ gối chăn thừa ai ấp lạnh,
Sợ tình xưa trong cõi mông mênh.
Em sợ hoàng hôn đến lặng thầm,
Một mình một bóng suốt năm canh,
Sợ đêm thức giấc không tròn mộng,
Sợ cả trăng khuya rọi trước mành.
Em sợ đêm nay trời nổi gió,
Tiếng lá rơi xào xạc hững hờ,
Trăng chỉ sáng mờ u ẩn lạ,
Cho lòng thổn thức nổi chơ vơ.
Cuộc đời luân lạc buồn xa xứ,
Năm tháng trôi dần mộng ước xuân,
Anh ơi! Em sợ đời gian dối,
Nên trắng đêm dỗ giấc lạnh lùng.
Hoàng Yến