Mùa Hoa Khế


Thư em viết từ quê nghèo khốn khổ,
Nhắc nhớ anh mùa hoa khế năm nào,
Ôi! Cái thuở tóc hãy còn để chỏm,
Mận ổi trong vườn hái trái chia nhau.

Sáng đi học lót lòng vài quả chuối,
Trưa trở về rung táo rụng góc vườn,
Chiếc áo vá Mẹ phơi trong nắng mới.
Lòng bồi hồi hễ nghĩ tới là thương!

Rồi chinh chiến lan tràn qua xóm cũ,
Lời yêu đương chưa dám nói một lần.
Cây vườn xưa theo thời gian già cỗi,
Bếp lửa chiều mắt Mẹ lệ rưng rưng.

Cây ổi đó vẫn sai oằn những trái,
Gốc mận còn hoa trắng trổ đầu Xuân,
Táo vẫn chín vàng ươm không ai hái,
Em đẹp thanh xuân, anh thấy ngại ngần!

Và không biết bao nhiêu mùa hoa khế,
Anh hứa trở về để hỏi cưới em,
Mẹ mòn mỏi trong tuổi già bóng xế,
Anh chiến trường bom đạn réo ngày đêm.

Em hỏi anh xa rồi quên hay nhớ?
Tháng tư nào hoa khế rụng buồn hiu,
Bỏ quê hương đi, anh đi mãi miết!
Đau lòng người ở lại biết bao nhiêu.

Anh sáu mươi, vẫn một mình một bóng,
Làm sao em tin chuyện ấy trên đời?
Tuổi đôi tám tình yêu luôn nóng bỏng,
Hơn ba mươi mùa hoa khế rụng. Anh ơi!

Gấp thư lại. Lòng buồn! Buồn hiu hắt!
Thêm một mùa hoa khế nữa em chờ.
Anh còn gì đâu? Tuổi già trước mặt.
Và sau lưng: Kỷ niệm một thời thơ.

Anh xin lỗi! Nợ núi sông không trọn,
Tình em trao nguyện mãi mãi tôn thờ,
Chiều ra biển nhìn Thái Bình gợn sóng,
Thương em mùa hoa khế nữa bơ vơ!

Hoàng Yến

(San Diego Một ngày của tháng 4)