Hoàng Yến
Một buổi Hạ về đi dưới nắng,
Hàng cau quê ngoại dáng nghiêng nghiêng,
Bầu trời xanh ngắt và mây trắng,
Chầm chậm trôi như bước ngoại hiền.
Ngày xưa còn bé mình chung xóm,
Cò chập, ô quan, những cánh diều,
Tàu cau rơi rụng anh hăng hái,
Làm bác phu xe chẳng tính tiền.
Kéo em qua xóm nhỏ, đường mòn,
Dẫu cho nắng Hạ trải đầu thôn,
Anh nghe vui vẻ làm sao ấy,
Bởi tiếng cười em mát cả lòng.
Hàng cau còn đó theo năm tháng,
Em đã là cô gái mặn mà,
Tháng bảy, bảy mươi - anh ra trận,
Rồi tình mình mỗi lúc một xa.
Hàng cau qua mấy mùa binh lửa,
Xơ xác buồn giữa nắng ban trưa,
Chinh nhân trở lại trên đường vắng,
Không biết ... Người ta có đợi chờ ?
Ngoài sân nhảy múa nghìn hoa nắng,
Cô gái với tay hái lá trầu,
Buồng cau bên cạnh còn tươi lắm,
Cám ơn người vẫn đợi chờ nhau!
Ngoại giơ tay che nắng để nhìn,
Nụ cười móm mém rất là quen,
Em buông rơi rổ trầu đang hái.
Nắng Hạ trưa nay mát cả thềm!
Hoàng Yến
|