VẬY MÀ...


Vậy mà... Quá bốn mươi năm,
Cuộc đời xoay tít, thăng trầm, biển dâu.
Người còn đây. Anh ở đâu?
Tóc xanh chắc đã bạc đầu. Phải không?
Tuyết rơi trong buổi chào Đông,
Nghe trong lòng lạnh. Hư không cuộc đời!
Xa nhau, vắng cả nụ cười,
Tuyết rơi. Rơi mãi cho người nhớ nhung.
Ai đi - Xa cách muôn trùng,
Từ mùa Đông ấy lạnh lùng, hoang vu.
Vậy mà... Thương nhớ gì đâu!

HOÀNG YẾN