Đà Lạt Sương Mù
 
Trần Kim Vân


Hè 1971 , Anh Thơ đang học dược , tôi học khoa học Sài Gòn , Ngọc Qúy học sư phạm Quy Nhơn . Sinh viên xa nhà như chúng tôi dễ chi có dịp nghỉ hè ở Đà Lạt . May qúa , thầy Văn , thầy Dũng , thầy Đức từ Đà Nẵng vào sài Gòn có cả Lan , An nữa . Vậy là thầy trò cùng nhau du lịch . Chiếc xe Traction khởi hành từ sài Gòn có cả Trần Quốc Công , em trai tôi và hai cháu của thầy Đức cùng chung vui . Xe qua Định Quán , mấy tảng đá tròn trĩnh , kếch xù cõng những tảng đá chỉ bằng 1/20 đá mẹ , chênh vênh ở góc đá . Vậy mà không sao bị rớt , dẫu gío mưa bốn mùa đổ xuống . Thầy văn true tôi và anh Thơ : “ dân sài gòn đau mắt nên văng ghèn lên đó ! “ Hôì ấy , Sài Gòn đang có dịch đỏ mắt , đau thì đau , vui vẫn đi .

Ngọc Qúy , Lan , An đã thi xong , đã nghỉ hè . Anh Thơ và tôi sắp thi , không đi thì uổng , dịp may hiếm có : tiền ăn , tiền xe mấy thầy chịu , dại chi không đi . Sắp thi à ? Đem bài lên xe ôn tiếp ! Sợ chi ! Sinh viên trường Dược và Khoa học thường đi du khảo chung nên tôi rủ Anh Thơ ôn tên khoa học các loài cây : măng tây – Asparagus officinalit liliace e ; Lim xẹt. . .ce e; Tràm bông vàng …ce e . Thầy dũng đang buồn ngủ , bị hai tên học trò ôn bài léo nhéo trên xe , thầy nháy mắt với Công ( em tôi)

- Đố Công , cây đang chạy bên đường là cây gì ?

- Cây còn ( là con cầy – khi ấy có con chó đang chạy lại )

- Tên khoa học cây còn là gì ?

- Nhậu bảy món – gâu gâu ce e ( ce e là tiếp vĩ ngữ tên khoa học của các loài cây )

Anh Thơ và tôi mỉm cười nhưng vẫn chưa chịu rời sách .Thầy Dũng đố tiếp :- Công ơi , cây dựng giữa trường là cây gì ?

- Cây cờ

.- Tên khoa học “ cây cờ “ là gì ?

- Quốc ca ce e .

Và tiếp theo một lô cây nữa : Cây tăm – răng răng ce e; cây kim – may may ce e … Bị phá đám , tôi và anh Thơ đành học thầm để thầy Dũng lim dim trên x echo tới Đà Lạt .

Thành phố sương mù đẹp hơn tôi tưởng . Thầy Văn trưởng đoàn chia làm hai nhóm ; Phe con gái về nhà chi của thầy ở Nguyễn Biểu , các thầy về khách sạn Mimosa . Nam nữ thọ thọ bất thân- nhất là ở Đà Lạt ! Bối cảnh dễ sinh tình .

Ngọc qúy năn nỉ : Thầy ơi tụi em chưa được ở khách sạn lần nào , chỉ được thấy trong phim thôi , thầy đổi cho con gái ở khách sạn đi thầy !

Ông Hiệu trưởng Lê Quang Văn đã quyết thì khó mà lung lay ! Tuị con gái chúng tôi đành về Nguyễn Biểu .

Thầy Dũng lên cơn sốt nên ở lại khách sạn , cả đoàn đi chơi thác PRENN, dinh Bảo Đại , thung lũng tình yêu , hồ Than Thở ..

Khi các thầy từ khách sạn đến Nguyễn Biểu thì tụi con gái chúng tôi đang sửa soạn . Thầy Văn ra lệnh : năm phút nữa lên đường ! Nhưng đã 3 lần 5 phút mà phe áo dài chúng tôi vẫn chưa xong . Mấy khi có dịp lên Đà lạt , tội chi không diện . Mà áo quần đem từ Sài Gòn lên nhăn nhúm , phải ủi cho thẳng thớm để dân Đà Lạt lé mắt . Nhất là mấy anh Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt . Thầy Đức nhâm nhi hết ly cà phê mà tụi con gái vẫn đứa trang điểm , đưá chải tóc . Thầy Văn nóng lòng đi ra đi vào mãi , đành hạ giọng khi thấy tôi còn đang ủi aó :

- Ở Đà Lạt con gái chỉ cần ủi hai vạt áo dài thôi , phía trên mặc áo ấm che khuất rồi đâu cần ủi .

Tôi tắt bàn ủi : Thôi các thầy đi đi , tụi em ở nhà !

Thầy Văn đành xuống nước : Ôi đàn bà con gái rắc rối qúa ! Mai sau , chồng em đợi em sửa soạn chắc phải cạo râu , vì râu mọc lại rồi , đợi lâu qúa

!- Thâỳ ơi , con gái có phức tạp không hở thầy ?

- Em hỏi câu khác đi , hỏi chi mà phức tạp rứa !

Thầy Dũng đau , tôi và Ngọc Qúy xót xa mãi , hai đứa mua mấy tờ báo đem đến khách sạn Mimosa cho thầy đọc rồi theo đòan đi chơi . Khi về , chúng tôi không quên mua cháo nóng , nhiều hành , tiêu để giải nhiệt cho thầy Dũng . THẦY Văn thắc mắc : Ngọc Qúy là em , lo cho anh Dũng không ai nói chi . Em là người dưng , sao bận tâm như vậy ? Thấy các em lo cho thầy Dũng mà thầy them đau qúa !

Hôm sau thầy Dũng khỏe lại và cùng đi chơi với chúng tôi . Đêm cuối cùng ở Đà Lạt , chúng tôi có gặp Lý Kim Thanh ở càphê Tùng . Quán càphê thật ấm cúng , dễ thương ở sát Hồ Xuân Hương . Thanh đang học chính trị kinh doanh Đà Lạt . Cùng lớp , cùng trường gặp nhau trên xứ lạ không còn gì thú vị bằng .

Cũng trong dịp này chúng tôi gặp nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, người nhạc sĩ chúng tôi mến phục từ lâu .

Đến khu Hoà Bình , Anh Thơ, Ngọc Qúy , Lan , An và tôi bị chóa mắt vì áo ấm , khăn quàng , mũ len, găng tay . . . Tôi mê nhất là đôi bốt da mũi nhọn , gót cao . Tôi mua luôn hai đôi .

Sáng hôm sau khi xe chúng tôi rời Đà Lạt về Sài Gòn , tôi ngần ngại vì cả hai xách du lịch đều đầy kín , hai đôi bốt chưa có chỗ chui vào . Liếc nhìn túi xách , vali của các thầy , các bạn đều no tròn café, mứt dâu, trà , chuối ép, mứt hồng … lại thêm phong lan , cẩm chướng , hồng nhung, lmortelle … Riêng thầy Dũng bị đau , ít mua sắm nên vali lép kẹp . Tôi chạy đến năn nỉ :

- Thầy Dũng cho em gởi hai đôi giày nghe.

- Giày lội thác , trượt núi mà bỏ lên quần áo à ! Xách ngoài đi.

- Giày mới mua , em chưa có mang mô .

Thầy Văn trưởng đoàn mấy hôm nay ấm ức vì thấy thầy Dũng được cúng tôi săn sóc qúa kỹ . Gặp dịp , thầy văn chớp luôn cơ hội

:- Hú hồn , thấy em xách cháo , đem báo cho thầy Dũng ở khách sạn mà thầy lo qúa . Sau mấy ngày ở Đà Lạt nghe em thỏ thẻ với Thầy Dũng : “ Em chưa có mang “ thầy mừng qúa .

Tôi đỏ mặt đính chính : Giày mới mua , em chưa mang giày chứ đâu phải …“

Thầy Văn bặm môi cười bằng mắt với mọi người : Tất cả đều nghe Kim Vân thỏ thẻ với thầy Dũng : “ Em chưa có mang “ sự thật thế nào có hai người biết ! Thầy vô can .

Bốn chín gặp năm mươi phải không các bạn ! Ước chi tôi níu được thời gian trở lại để những ngày xưa thân ái còn đọng mãi trong chúng tôi !

Những ngày xưa thân ái xin trả lại cho tôi ! ! !

  Trần Kim Vân
Đà Nẵng