Hai thế hệ một mái trường ...
 
Trần Kim Vân
(niên khóa 68-69)


Viết theo lời kể của anh Hiệp chồng Bạch Tuyết

Bạch Tuyết học 11B với tôi năm 1968 ở trường Phan Thanh Giản . Hai mươi năm sau , Bùi Bích Ty ( con gái Bạch Tuyết ) hoc 11 A trường chuyên Lê Qúy Đôn . Hai mẹ con cùng học một nơi , hai thế hệ cùng chung một mái trường . Bích Ty học rất giỏi , nay cháu đang du học ở Mỹ .

Có hôm Bích Ty buộc gọn hai vạt áo dài , “ù - té -quyền “ rượt theo một nam sinh lớp 12 lỡ trêu chọc Ty ; đang hăng hái vượt cửa sổ , leo qua bàn , chạy dọc suốt hành lang và định bay xuống tầng trệt thì thầy hiệu trưởng đã sừng sững trước mặt tự bao giờ . Bích Ty tái mặt , nhanh như điện cô bé vội gỡ hai vạt áo dài đang buộc gọn bên hông , vuốt thẳng áo và chờ án lệnh . . . Mồ hôi nhỏ giọt trên vầng trán cao thong minh và đầy cá tính , Bích Ty không dám nhìn thầy hiệu trưởng . Giờ lên đoạn đầu đài đã điểm ! Bất ngờ thầy hiệu trưởng ôn tồn gỡ rối cho cô bé tinh nghịch nhưng học giỏi nhất khối 11 :

“ Em cột lại áo dài và tiếp tục rượt cho kịp bạn ấy. Bạn là học sinh xuất sắc của khối 12 đó “ Cô bé hiểu ý thầy hiệu trưởng vội vàng xin lỗi thầy và hứa sẽ theo kịp tên thủ phạm vừa trêu chọc mình .

Hai năm sau Bích Ty đã đậu đại học khoa báo chí rồi sang Mỹ theo tiếp cao học :

“ Nhỏ ạ , mơ thấy người thi đỗ,
Trạng nguyên cười má đỏ hây hây .
Và ta kết trăm ngàn bướm phượng
Thả rợp đường cổ xứ vinh quy …”

Ngày Bạch Tuyết sang Mỹ dự đám cưới ái nữ duy nhất của gia đình , các bạn Thái Khải Mạn , Trương Thanh Xuân, Ngô Lệ Mỹ , Trần Thể Diêu , Trần Thể Du, Trương Hoàng Vân và các bạn nam trong lớp cũ đón Tuyết thật nồng hậu .

Thật vậy , “con đường gần nhất để đi đến trái tim là con đường đi qua bao tử “ nên Bạch Tuyết được các bạn đãi ăn ngày …5 bưã .

Anh Loan chồng chị Khải Mạn rất hiếu khách , anh thường lái xe chở các bạn đi khắp nơi và tự nấu ăn đãi bà con xa gần .

Nghe đâu Nguyễn Ngạch , Trần Ngọc Sơn , Nguyễn Văn Minh Hoàng , Trần Đoàn Lộc hùn nhau đãi cả lớp đi ăn phở . Chẳng hiểu mấy ông có ngụ ý gì mà khi vào tiệm phở trên nước Mỹ , ai cũng mỉm cười vu vơ khi thấy phía trên thực đơn có lời quảng cáo :

“ Muối tiêu không đáng ngại , lão còn gân chán,
Thử vui cùng lão miếng gầu dai
Nạc mỡ nữa làm gì , em nghĩ chin rồi,
Đừng nói với em câu tái giá “

Bạn bè lớp tôi mỗi lần gặp nhau là đại loại như vậy đó . Đời cha mẹ hóm hỉnh , tinh nghịch như thế , làm sao khỏi lưu truyền cho con cháu vốn hài hước , dí dỏm của mình . Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà ! Anh Hiệp , anh Loan ơi các anh tu chín kiếp mới được làm rể Phan Thanh Giản đó !

 

  Trần Kim Vân
Đà Nẵng