DỊCH… GHEN !

(Giai phẩm Xuân Việt Báo Cali & Houston)

LÊ khánh Thọ---France

Vào đầu mùa xuân trên đất Pháp, một bịnh dịch lan tràn tới vùng Khánh trú ngụ, cách Paris 300 km. Đó là dịchghen !

Dịch ghen bắt đầu tới chung cư…

Điều ngạc nhiên, cơn bịnh này tấn công trước tiên thằng Tây con tóc vàng ở cùng chung cư với Khánh.

Vào một buổi sáng thứ bảy nọ, Khánh gặp thằng Tây con trong thang máy, nó vồn vã hỏi nàng :

- Khi nào bà cần người chùi cửa kiếng, mua báo hay mua bánh mì, bà kêu con. Con lấy tiền công rẻ lắm !

Khánh gật đầu ờ ờ. Nàng lấy làm lạ vì chưa bao giờ thấy con nít Pháp làm việc. Nhi đồng ở xứ Phú Lãng Sa được tôn trọng tối đa, cha mẹ nào dám bạc đãi con nít bị bỏ tù như chơi !

Buổi chiều dẫn chó ra hồ, gặp má thằng nhỏ cũng dắt chó đi dạo. Trong lúc chờ đợi hai chú khuyển trút bầu tâm sự, Khánh lân la gạ chuyện :

- Thằng David nhà bà dạo này siêng năng quá ! Nó hỏi tui có cần người thì kêu nó.

Bà Đầm cười ngất :

- Thiệt hết chỗ nói cho thằng con tui ! Cả tuần nay nó dành làm việc lặt vặt trong nhà và đòi phải trả công. Bây giờ còn kiếm thêm việc hàng xóm nữa. Nó yêu cô giáo đó mà ! Nó tuyên bố kiếm tiền cưới cô giáo. Thôi vậy cũng tốt, cho thằng nhỏ tập tính siêng năng, thường ngày nó làm biếng lắm !

Cứ vào mỗi thứ tư và cuối tuần, thằng nhỏ 9 tuổi bỏ thói quen dí mũi xem truyền hình, hết la cà chúng bạn. Nó hăng say kiếm bạc cắc để dành tiền cưới cô giáo. Khoảng một tháng sau vắng bóng thằng nhỏ, Khánh gặp má nó hỏi thăm, bà Đầm kể :

- Cả tuần nay thằng David lầm lì, tui sai gì nó cũng hổng làm. Tui gặn hỏi hoài thì nó nói trước cổng trường xuất hiện một thằng cha đưa đón cô giáo mỗi ngày. Nó cho là cô giáo phản bội nó. Thằng nhỏ ghen cô ơi !

Một tuần sau gặp bà Đầm kể tiếp : 

- Hôm qua cô giáo mời tui tới văn phòng nói chuyện. Cổ mét thằng David quẹt trầy xe ông bồ cổ. Tui kể cổ nghe chuyện nó yêu cổ, nó chịu khó làm việc để dành tiền cưới cổ. Tại nó ghen ! Cô giáo cười xoa đầu khen nó dễ thương.

Mười ngày sau bà Đầm tâm sự :

- Thằng con tui vẫn tiếp tục quẹt trầy xe bồ cô giáo. Tui và cô giáo năn nỉ khô nước miếng mà nó không thèm nghe. Thiệt tui bực mình hết sức ! Cô giáo cảnh cáo nếu nó không thay đổi, tui phải gởi nó vào « trường tâm lý giáo dục trẻ em » vào mỗi chiều thứ tư. Tui rầu lắm ! Trường đó xa lắc xa lơ, vợ chồng tui bận đi làm ai dẫn nó đi !

Một tuần sau Khánh gặp bà Đầm. Bà vui vẻ kể :

- Yên rồi cô ơi, bồ cô giáo tặng thằng David món đồ chơi, ổng xin phép tui chở nó về nhà quê cưỡi ngựa. Thằng nhỏ khoái quá trời ! Nó khoe với tui từ nay bồ cô giáo là bạn thân nhất đời của nó.

Dịch ghen từ từ lan tràn đến viện dưỡng lão…

Một buổi chiều Khánh ghé vào viện dưỡng lão thăm cặp vợ chồng người Pháp. Bà vợ mở cửa với nụ cười héo hắt trên môi. Ngạc nhiên thấy bà không trang điểm như mọi hôm, đôi môi tái nhợt trên làn da nhăn nheo trắng xanh, ánh mắt bi ai buồn như đưa đám, mái tóc bù rối làm biếng nhuộm lộ rõ chân tóc bạc. Khánh lo lắng:

- Bà dạo này khỏe không?

Lão bà lầu bầu:

- Thì cũng chứng bịnh phong thấp kinh niên. Già quá mà!

Bà nói câu gì đó Khánh nghe không rõ, nàng hỏi lại :

- Bà nói gì ? Ai phản bội ai ?

- Thằng chồng tui phản tui. Nó có mèo !

Khánh tưởng mình nghe lầm :

- Bà nói chơi sao bà ?

Lão bà mời Khánh ngồi, kể lể với vận tốc chim bay. Hàm răng giả chạy theo câu chuyện một cách khó khăn. Khánh cố gắng theo dõi bài diễn văn dài dòng nhưng chỉ hiểu lờ mờ. Hỏi qua hỏi lại nhiều lần, câu chuyện sáng tỏ làm Khánh tròn to mắt ngạc nhiên.

Thuở chồng bà mang cấp bậc trung úy, ông bị trọng thương trong mặt trận chống Đức Quốc Xã. Vào thời gian nằm quân y viện, chàng trung úy hào hoa phong nhã và cô y tá người Pháp đã nẩy nở câu chuyện tình thơ mộng. Giờ đây lão bà y tá sống cảnh quá bụa và dọn tới viện dưỡng lão, tình cờ gặp lại người tình xưa.

Tình cũ không rủ cũng tới. Lão ông và lão bà y tá sống lại thời thanh xuân, họ quên hẳn sự có mặt của người vợ. Lão bà y tá dám cả gan nhắn gởi những câu nói nồng nàn qua ghi âm điện thoại. Lão bà phu nhân cũng không phải tay vừa, nhấc phôn trúng ngay tình địch, giận dữ xổ nho chùm : « Con đ. già mất nết, mày ngựa vừa vừa. Có ngày tao vả cho mà gãy răng ! »  (Khánh nín cười. Răng rụng hết rồi còn đâu mà gãy !). Tuần qua xảy ra trận đánh ghen ngay trước cổng viện. Lão bà phu nhân tấn công trước tiên, phang cái ví tay vào đầu tóc mới uốn xịt keo của tình địch. Lão bà y tá chơi lại bằng cách đạp một cú như trời giáng vào chân đối thủ ( Lão bà đưa chân Khánh coi, một vết lớn bầm tím nổi bật trên ống quyển đầy gân xanh). Phần lão ông kinh hãi quá, dọt lẹ để mặc hai lão nương thanh toán lẫn nhau.

Khánh chớp mắt bàng hoàng.

Lão ông mới ăn sinh nhật 86 tuổi !

Đúng vậy ! 86 cái xuân xanh !

Hai lão bà trẻ hơn chừng vài tuổi.

Lão ông ngon thiệt!

Lão bà thấm nước mắt, nói tiếp:

- Ngày đêm tui nghĩ cách trị con quỷ cái mà nghĩ hoài không ra. Thằng chả đang mê muội, tui chưởi chả không thèm để ý, chả kiếm chuyện dông hoài hà!

- Bà càng chưởi ổng càng thấy mụ kia hiền dịu và càng mê mụ kia hơn! Bà lo “em về điểm phấn tô son lại, ngạo với nhân gian một nụ cười” là hợp lý nhất. Tui thấy bà xuống sắc quá! Khí giới của đàn bà là sắc đẹp, bà không xử dụng uổng lắm! Bà diện vô coi cũng còn “ăn tiền” chớ phải chơi! Đâu? đưa hộp son phấn đây tui trang điểm cho.

Lão bà ngoan ngoãn giao cho Khánh hộp đồ nghề. Thoa lớp phấn lót trên mặt bà, Khánh vừa nghe bà lải nhải :

- Hồi trước ngày nào tui cũng son phấn mà nó có thèm để ý tới tui đâu. Tại con đ. kia đeo nó như đỉa.

Đôi mắt lão bà đang hiền từ bỗng nhiên long lên những tia sấm chớp, lẩm bẩm đòi bóp cổ « nó» (tình địch chớ không phải ông chồng). Bắt dán, bắt chuột bỏ vào tủ cho « nó» đứng tim. Ban đêm lẻn vào phòng ngủ đè gối vào mặt « nó » cho nó nghẹt thở(rồi tắt thở) . Bỏ thuốc độc vào ly trà cho « nó» ôm bụng quằn quại . Xô « nó » xuống hồ cho nó chết đuối. Toàn là những hình ảnh bạo động của mấy phim James Bond xem hồi còn trẻ.

Nói hả hơi một hồi, lão bà thừ người ra. Khánh lấy gương soi đưa trước mặt bà, giọng đắc ý : - Bà coi có phải bà trẻ hơn hồi nảy cả chục tuổi hông!?Thay cái áo đầm hồng bữa hôm trước tui khen nữa là đẹp nhức nhối ! héhéhé ! !! 

Lão bà cúi mặt khóc thút thít.

Khánh thở dài tội nghiệp, nàng dịu giọng :

- Đối thủ của bà ngoan đạo không ?

- Người già thường ngoan đạo, nhất là giới phụ nữ. Tuần nào « nó» cũng đi lễ.

- Tui nhớ có đọc một câu chuyện, kể bà vợ mét ông cha cố một con chiên (cái) quyến rủ chồng bà ta, và năn nỉ ông cha khuyên con chiên nhả chồng bả ra. Kết cuộc con chiên nghe lời ông cha. Vậy bà thử tìm gặp ông cha cố của bà đó, năn nỉ ổng dọa bà đó sẽ bị rơi vào địa ngục nếu phạm vào 1 trong 10 điều răn của Chúa. Tui không rành giáo lý, hình như Chúa dạy « Con không được dụ dỗ chồng bà hàng xóm » thì phải ?

Lão bà đứng phắt dậy, hớn hở nói :

- Ý kiến hay lắm, tui thay áo đầm hồng và đi liền đây.

Khánh can :

- Thôi thôi, khỏi thay áo. Bà nên rửa mặt cho hết lớp son phấn, Cha thấy bà tiều tụy đáng thương thì Cha mới giúp.

Lão bà nở nụ cuời tươi ôm chặt Khánh, hôn thật kêu lên hai má nàng thay lời cám ơn.

Một tháng sau qua điện thoại Khánh nghe tiếng lão bà vui vẻ :

- Khánh ơi, ngón đòn « cha cố» hay thật ! « Nó » đổi chỗ ở rồi. À, tin vui nữa ! Viện dưỡng lão của tui có một chàng mới dọn tới, trẻ lắm ! chỉ 70 thôi hà ! Mỗi lần gặp tui tại nhà ăn, chả đá lông nheo lia chia làm ông xã tui ghen quá trời ! 

Lão bà khoái trá cười dòn dã…

Dịch ghen tấn công vào cộng đồng Việt nam…

Bà Lan móm hồi xuân đúng vào thời kỳ tiền mãn kinh.

Bà là gái bốn con trông mòn con mắt. Thân thể phốp pháp, cái gì cũng quá cỡ, chỉ trừ cái miệng móm nhỏ xíu. Ngày trước tóc bà dài bới ngược sau ót, nhưng nay đổi kiểu tóc ngắn tém sát da đầu. Cặp lông mày lơ thơ được vẽ xếch ngược như người mẫu thời trang. Màu son đỏ nổi bật trên đôi môi mỏng duyên dáng. Bộ đồ cổ bẻ kiểu cán bộ nay được thay bằng chiếc áo đầm hoa phủ quá đầu gối, tuy kín đáo mà vẫn không kém phần khêu gợi. Chồng bà, cựu trung sĩ Chín ròm không chú ý đến hiện tượng tân trang nhan sắc của má bầy trẻ. Thất nghiệp kinh niên nhưng ông chỉ có mặt ở nhà đúng giờ cơm. Cả ngày ông bận la cà vào các sòng bài hàng xóm, không tiền thử thời vận nhưng vẫn chan chứa niềm vui được ngồi coi ké.

Hôm nọ bà Lan móm đạp xe đạp lãnh đồ cứu tế xã hội. Đằng sau lưng bà, lão Quân đen tuổi sắp về hưu, lái chiếc BMW mới mua (trả góp 10 năm !) cố ý chạy rề rề ngắm bộ mông dồi dào chất béo trên yên chiếc xe đạp cũ, đang nhún nhẩy nhịp nhàng theo đôi chân bắp chuối, chao ơi là hấp dẫn !

Bỗng nhiên xe bị nổ lốp. Bà Lan móm thất thểu dắt xe đạp với hơn chục kí lô sữa bò, khoai tây trên con đường còn xa tít…Không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở, lão Quân đen tấp vô lề đề nghị chở dùm đến tận nhà. Ngờ đâu vài ngày sau lão lãnh một bài học nhớ đời. Bốn bánh xe mới bị đâm lủng và kiếng xe bể nát. Trong bữa nhậu say bí tỉ, Chín ròm khoe thành tích « ghen » một cách hãnh diện.

Dịch ghen trên máy bay…

Khánh đang ngồi trên Boeing 777 về Việt nam ăn Tết, mơ màng nhìn những đám mây trắng trôi lãng đãng bên khung cửa kính, bỗng nghe giọng Việt nam kế bên …

- Em không muốn anh dự đám ma đó ! Anh cố ý gặp con mẻ chắc !

- Em đừng có vô lý ! Đám ma bà ngoại mấy đứa nhỏ, anh không đi không được !

- Nó đâu có biết anh về !?

- Nhưng mà các con anh biết anh về.

- Tình cũ không rủ cũng tới ! Anh kiếm chuyện để gặp lại con mẻ.

- Anh với bả ly dị cả chục năm nay, làm gì có chuyện đó !

Ái dà da !!! dịch ghen bay lên tới mây rồi!

Dịch ghen cũng ở quê nhà…

Khánh theo Tuấn khệ nệ xách valise bước vào căn hẽm nhỏ ở thành phố Đà nẵng. Những người đàn bà túa ra nhìn nàng chào đon đả: “Chị về rồi đó à, anh Tuấn vui quá hé!”. Dưới mắt hàng xóm, Khánh là vợ sau của Tuấn mặc dù hai người chưa từng cưới hỏi. Từ 4 năm nay, họ đã quen thuộc sự có mặt ít ỏi của Khánh. Nàng không quên lấy cảm tình mỗi gia đình bằng một chai dầu gió xanh, đôi khi đẩy đưa câu chuyện xã giao trong căn hẽm hôi mùi phân heo nồng nặc.

Nàng khoái nghe những mẫu chuyện nhỏ nhặt… Dâu bà Năm bỏ nhà theo đoàn cải lương. Con Tuyết lùn lấy chồng già Đài Loan. Bà Tâm đánh ghen xé rách áo cô Tư bán chè…Nàng vẫn thường lo ngại về căn bịnh kém trí nhớ, hay quên đầu quên đuôi của mình, nhưng thiệt lạ! ba cái chuyện tào lao kiểu xe cán chó thì nàng lại nhớ dai và nhớ không sai một chi tiết.

Chợt nhìn vào căn nhà màu xanh, Khánh thấy người đàn bà ngồi bệt dưới sàn gạch bông, cười gượng gạo chào nàng. Nhận ra bà Tám, nàng ngạc nhiên vì bà Tám không hoạt bát như năm ngoái.

- Lâu ngày bà Tám! Bà bị té hay sao mà bầm cả mặt mày rứa bà ?

- Tui xui quá cô ơi! Con gái tui ở Mỹ về chơi, ba nó nghe tin tới thăm. Con vợ bé của ổng trở chứng ghen tới đây uýnh tui. Nó uýnh bất thình lình tui không phòng bị nên lãnh đủ.

- Ổng có binh chị hông ?

Bà Tám chưa kịp trả lời thì Tuấn lật đật lôi Khánh đi. Tuấn hối :

- Thôi về nhà cất đồ đạc rồi ra nói tiếp.

Vào nhà, Tuấn cằn nhằn :

- Anh đã nói với em bao nhiên lần đừng có cà kê dê ngỗng, coi chừng có ngày sinh chuyện đó !

Khánh chống chế:

- Em nghe thôi chớ em có châm chọt gì đâu mà sinh chuyện!

Tuấn lắc đầu:

- Sao mấy bà cứ ưa nghe chuyện thiên hạ!

- Tại em thấy lạ quá! Thời bây giờ ghen ngược không hà! Vợ bé ghen vợ lớn!

*

Lạ quá!

Người ta phát minh ra thuốc chữa bịnh đau đầu, đau bụng nhưng chưa tìm ra thuốc trị bịnh ghen.

Hậu quả ghen vô cùng ghê gớm, nhất là mấy bà nổi máu sản hậu ngất xỉu và có thể đi về bên kia thế giới như chơi ! Thông thường khi cơn ghen xuất hiện, ngực của bịnh nhân bị bóp nghẽn đau nhói, hai tay hai chân run bần bật, cảm giác xâm xoàng và nước mắt nước mũi chảy tùm lum. Có người chỉ khóc thầm, khấn nguyện ơn trên xin cho chồng hay người mình yêu cải tà quy chánh. Có kẻ bạo động la gào thảm thiết, cặp mắt long lên sòng sọc, xách dao kiếm tình địch xin tí huyết. Một cơn bịnh nguy hiểm như vậy mà chưa thấy thuốc bán ngoài thị trường. Chừng nào có bán, Khánh sẽ mua để sẵn bên mình, phòng khi hữu sự.

Khánh đang suy ngẫm câu châm ngôn Hy Lạp: “Ước muốn là trạng thái khổ tâm khi thiên hạ sở hữu những thứ mà mình ao ước. Ghen tuông là trạng thái khổ tâm khi thiên hạ chiếm hữu những thứ mà mình tưởng là của mình” thì điện thoại reo vang. Đầu giây, giọng một người đàn bà Huế:

- Alô, anh Tuấn hả?

- Dạ không, anh Tuấn đi làm rồi. Chị muốn nhắn chi tui sẽ nói lại.

- Chị là ai?

Câu hỏi bất lịch sự nhưng Khánh thông cảm, nàng đoán có lẻ bà này quen thân với Tuấn, biết Tuấn xưa nay chỉ ở một mình. Nàng hãnh diện trả lời :

- Tui là bà xã anh Tuấn.

Khánh hỏi lại :

- Chị là ai ?

- Tui là vợ anh Tuấn.

Khánh giật mình, định phun câu : « vợ cũ hả ? » nhưng cảm thấy câu hỏi có vẻ gây chiến nên đổi qua câu khác :

- Mộng Thu phải không ?

Mười mấy giây im lặng. Có lẻ nàng đang ngạc nhiên vì Khánh biết tên nàng.

- Dạ phải.

Nàng hỏi tiếp :

- Chị ở đâu tới ?

- Tui ở Pháp mới về. Tui sẽ nói với anh Tuấn có chị phôn. Ảnh sẽ gọi lại chị.

Trưa Tuấn về, Khánh kể chuyện bà vợ cũ điện thoại, Tuấn hơi mất tự nhiên :« Không cần gọi bả, anh sẽ điện thoại nói chuyện với con Ly, chắc là vụ đám hỏi ! ». Tuấn nhìn trộm Khánh nhiều lần, chàng thở phào nhẹ nhõm khi thấy nàng không có triệu chứng gì ghen tuông.

Khánh nhớ cách đây mấy hôm, Tuấn báo tin đứa con gái ở Huế sẽ dẫn fiancé vào cho Tuấn xem mặt và lạy bàn thờ tổ tiên. Sau đó chàng tháp tùng theo chúng ra Huế dự đám hỏi. Chưa bao giờ gặp mặt con gái Tuấn, Khánh hoan hỉ được dịp làm quen.

Hai ngày sau, tiếng chuông điện thoại reo vang. Tuấn nhấc máy trả lời. Khánh lắng tai nghe mẫu đối thoại nhưng không hiểu nội dung, chỉ nghe tiếng « ờ, ờ » của Tuấn. Khuôn mặt Tuấn đăm chiêu. Khánh gạ hỏi :

- Có chuyện chi không anh?

- Con Ly nói mẹ nó đòi tới đây với tụi nó ngày mai.

- Mộng Thu mai tới à ?

Tuấn bối rối :

- Ờ. Tự nhiên khi không đòi tới.

- Tự nhiên sao được ! Phải có lý do chớ ! Hay là bả ghen !

- Ghen gì nữa mà ghen ! Bả tự ý ôm cầm sang thuyền khác từ mười mấy năm nay, anh có lỗi gì đâu !

- Không chừng bả muốn ôm cầm trở về thuyền cũ đó !

Nhìn vẻ mặt tư lự của Tuấn, Khánh cười vui vẻ :

- Bỏ cái mặt đưa đám của anh đi ! Em cũng muốn gặp bả. Có lẻ bả tò mò muốn coi mặt vợ bé của anh thôi !

Tuấn lắc đầu :

- Đàn bà khó hiểu quá !

Khánh miên man suy nghĩ… « Nếu Mộng Thu tới đánh ghen, mình phải phản ứng ra sao ? Bỏ chạy à ? Ồ, không, hèn nhát quá ! Hồi nhỏ mình vẫn thường uýnh lộn với tụi con trai hàng xóm và mình đâu có thua đứa nào ! Được rồi, ai dợt mình thì mình dợt lại, bắt buộc tự vệ thôi ! Hy vọng không có chuyện đáng tiếc xảy ra. Dù sao mình cũng phải nhớ ơn Mộng Thu vì nhờ nàng ôm cầm sang thuyền khác nên ông Tuấn mới rơi rụng vào tay mình".

Chan chứa cảm tình tri ân, Khánh chợt nghĩ đến quà tặng. Giờ này đã khuya các hàng quán đóng cửa từ lâu, nàng băn khoăn vì ngày mai họ sẽ tới sớm nàng không kịp giờ đi lựa. A, nghĩ ra rồi ! Mình còn cái áo thun mới Victoria’s Secret hợp với con gái Tuấn và hộp phấn hồng Yves Saint Laurent mua ở phi trường Paris sẽ làm Mộng Thu hài lòng.

Biết Mộng Thu nhỏ hơn bốn tuổi, Khánh cảm thấy yếu thế. Nàng thay vào thay ra mấy bộ đồ chiến và hỏi ý kiến Tuấn bộ áo nào nàng trông trẻ nhất. Chàng cười ngất, đưa hai tay lên trời nói « đàn bà khó hiểu quá ! ».

Sáng hôm sau Khánh dậy sớm hơn mọi hôm. Lật đật ra chợ mua bó hoa tươi trang hoàng phòng khách. Hẹn 9 giờ mà đã 10 giờ vẫn chưa thấy tới ! Có lẻ bả cũng mất thì giờ chọn lựa và ngắm ngía áo quần để lòe đối thủ. Khánh sốt ruột đi qua đi lại trong căn phòng khách chật hẹp, chợt nhận ra sự chờ đợi của mình vô lý, nàng bàn với Tuấn :

- Em lên lầu. Khi nào họ tới thì kêu em nghen !

- Đúng đó, em ngồi chờ đây không hay. Khi nào anh gọi hẳn xuống.

Khánh bước lên vài bậc thang lại trở lui, Tuấn ngạc nhiên :

- Chuyện gì nữa đây ?

- Em lấy đôi giày cao gót.

Khánh nhớ một lần nọ nàng trang điểm lộng lẫy chuẩn bị đi ăn đám cưới với Tuấn. Chàng không khen mà chỉ nói : « Phải chi em cao hơn chút nữa thì ngon biết mấy ! ». Nàng tái tê cả người vì biết bà vợ cũ của Tuấn thuộc loại cao ráo, hình như 1m 65. Xưa nay nàng không hề nghĩ mình là dân Xì Trum, vì dù sao cũng có ba con bạn thân (chính hiệu Xì Trum !) đã từng ao ước được cao 1m53 như nàng ! Mỗi lần nhớ tới câu nói thành thật (nhưng không kém phũ phàng !) của Tuấn thì nàng lại nao nao buồn.

Khánh đang lan man nghĩ đến thiên phóng sự truyền hình chiếu tụi gái trẻ bên Tàu, chỉ vì muốn tăng thêm chiều cao vài cm, đã can đảm trải qua cuộc giải phẩu đầu gối và chịu đựng nhiều tháng trời đau đớn thì bỗng nghe tiếng Tuấn gọi :

- Khánh ơi, con Ly tới nè ! (Tuấn tránh nhắc tên bà vợ cũ).

Tiếng « dạ » của nàng cố ý ngọt ngào hơn mọi hôm. Bước xuống lầu thật chậm vì đôi giày cao gót, nàng nhủ thầm : « Mình phải cẩn thận, cú này mà té lăn quay thì quê mặt, chưa kể quẹo giò vào nằm nhà thương cả tháng ! ». Khánh vận nội công chịu đựng 8 con mắt đang chiếu tướng, trong đó có cả đôi mắt của Tuấn. Mộng Thu ngồi yên trong góc, may quá không có triệu chứng gì báo hiệu chiến tranh ! Khánh nhoẻn miệng cười thật tươi, đưa tay ra bắt từng người, suýt bắt tay luôn cả Tuấn. Khánh mở đầu :

- Ly đây à ! Ba con vẫn thường nhắc tới con.

Con bé cười hiền lành « dạ » nhỏ và không nói gì.

Khánh nhìn Mộng Thu, gạ chuyện :

- Hồi xưa Thu học văn khoa Huế, chắc biết Kim Thoa ? Thoa là bạn thân của Khánh.

- Kim Thoa học lớp với anh của em. Chị Thoa cao phải không ?

- Thoa ni lùn. A, Khánh cũng quen Thoa cao nữa. Năm ngoái Khánh gặp Thoa cao trong Sài gòn. Thì ra là chỗ quen biết cả.

Im lặng…Một sự im lặng nặng nề. Con ruồi bay nghe tiếng vo ve.

Khánh kiếm chuyện nói tiếp :

- Thu biết Tín không? Hồi đó Tín học y khoa. Tín là bạn thân của anh Tuấn.

- Em nhớ rồi. Hồi đó mấy ông quậy lắm!

- Tín là em ruột của Khánh đó, nó nói nó biết Thu.

Không khí bắt đầu cởi mở. Mộng Thu xưng em ngọt xớt. Tụi trẻ đưa mắt nhìn nhau cười khúc khích ngạc nhiên về cách làm quen mau lẹ của má lớn, má nhỏ. Tuấn hớn hở rót nước ngọt, rót bia lia lịa. Má nhỏ ân cần mời bánh, mời chả. Mắt môi rạng rỡ trên khuôn mặt má lớn. Tuấn nhắc nho nhỏ:“nhớ đưa quà nghe em!“. Hai cái hộp carton màu sắc rực rỡ có thắt nơ xinh xắn được hai mẹ con Mộng Thu vui vẻ chấp nhận.

Hai vợ chồng cô em gái Tuấn tới đúng lúc đi ăn cơm trưa chung. Hàng xóm tò mò nhìn theo hai bà vợ lớn,vợ nhỏ sát vai nhau chuyện trò tương đắc. Một vài gương mặt thất vọng vì mất dịp xem cảnh đánh lộn ngoạn mục. Về lại nhà, Khánh rủ Mộng Thu lên phòng ngủ trưa. Hai bà nằm chung một giường nói chuyện như đôi bạn thân lâu ngày gặp nhau. Khánh ngại xưng chị vì nghĩ mình đến sau, vai vế thấp hơn.

Mộng Thu khơi chuyện trước:

- Em nói với cô út chị Khánh tài thiệt, răng chị chịu nổi ông Tuấn, ổng khô khan khó tính ai mà ở nổi!

- Bây giờ già rồi chắc ảnh cũng thay đổi bớt. Hơn nữa Khánh về rất ít, nếu ở cả năm không chừng uýnh nhau bể đầu sứt trán! Ủa, tại răng Thu lấy ảnh?

- Tại yêu. Hồi đó ổng đậu tú tài hạng ưu, đẹp trai nữa, chơi trong ban nhạc láng lắm!

- Cha nào cũng rứa. Nhìn bề ngoài khó biết, phải ở chung lâu ngày mới thấm thía. Khánh hiểu Thu. Khánh thường nói với anh Tuấn những sự đổ vỡ của các cặp vợ chồng là do lỗi của đàn ông. Nếu được đàn ông săn sóc chìu chuộng thì không có bà nào bỏ chồng cả!

(Thật ra Khánh cũng chẳng tử tế gì! Nàng thường lên tiếng binh vực Mộng Thu với mục đích ngầm đe dọa Tuấn“ nếu nhà ngươi không cưng chìu ta thì sẽ lãnh hậu quả tương tự!“).

Mộng Thu chớp mắt cảm động gặp được tri kỷ. Nàng tâm sự chuyện gia đình, chuyện đứa con dâu mới có bầu một tháng rưỡi. A, đây là nguồn tin vui mới mẻ, ông nội Tuấn chưa biết mà Khánh đã hay rồi! Cảm thấy thân tình, Khánh dò hỏi:

- Hiện nay Thu có ai không?

- Không.

- Kiếm một ông bầu bạn cho dzui lúc tuổi xế chiều.

- Thôi thôi, em chán lắm rồi! Em chỉ chờ có cháu để bế bồng.

- Bà nào cũng nói như Thu, nhưng đến khi đụng phải tiếng sét ái tình thì quên phứt lời mình nói.

Mộng Thu và Khánh cất tiếng cười vui vẻ.

Khánh tiễn chân Tuấn, Mộng Thu và rể con của hai người ra xe về Huế. Điều bất ngờ, Tuấn hôn lên má Khánh từ giã, trái với bản tính khép kín của chàng. Mộng Thu vỗ vai Khánh:

- Chị đừng buồn nghe. Bắt cóc ông Tuấn hai ngày thôi.

- Ngày vui của cháu mà buồn chi! Lần sau Thu ở lại đêm tụi mình đi nhảy đầm hí!

- Dạ, em sẽ vô lại, em khoái nhảy lắm!

Một mình trong căn nhà vắng, Khánh cảm thấy tâm hồn phơi phới yêu đời vì cơn dịch ghen đã không ảnh hưởng tới nàng. Mở internet, nàng đọc mail của con gái gởi từ nước Pháp:

“Má ơi, con Minie bị sứt lỗ tai phải dẫn tới bác sĩ thú y may mấy mũi. Nó đang đùa giỡn với thằng Kiki thì bị con bồ của thằng Kiki nổi ghen nhào tới cắn hoảng. Con bồ Kiki to gấp bốn lần Minie, nó (con Minie) không chết là may lắm rồi!”.

Khánh thừ người. Ghê gớm thật! Chỉ còn vài ngày nữa năm Tuất bước qua năm Hợi mà dịch ghen cũng không tha loài chó!

Bỗng tiếng heo nhà hàng xóm kêu eng éc điếc cả tai, Khánh bần thần tự hỏi có bao giờ dịch ghen tấn công luôn cả loài heo!?

Lê khánh Thọ -France


Hí hoạ mừng xuân Đinh Hợi 2007 của HS Khánh Thọ