Hội Ngộ Pleiku 2006 - California


 

Gặp gỡ

Trước thời 75 chàng phi công trẻ tuổi tung mây lướt gió cùng chiếc A37. Qua 31 năm sau ôn điều khiển chiếc Nissan Pathfinder trên xa lộ xuyên bang từ Houston trực chỉ nam Cali. Ánh nắng chói chang cuốI tháng 6 trên đường số 10 vùng Arizona xuyên qua kính xe phản chiếu cái trán hói bóng lưỡng của tài xế. Mặc dù đôi mắt khuất sau cặp kiếng mát, nhưng những vết nhăn trên trán A37 dường như hằn sâu hơn thường lệ, biểu hiện ôn đang tập trung tư tưởng vào con đường trước mặt. Thọ ngồi bên cạnh phóng mắt nhìn quang cảnh hai bên đường…Hơn một giờ đồng hồ xe chạy trong vùng sa mạc khô cằn với những cây xương rồng hình thù quái dị. Màu xanh cây cỏ biến mất. Không nhà cửa. Không trạm bán xăng. Hoàn toàn thiếu dấu hiệu của sự sống. Chao ơi con đường vắng vẻ làm Thọ vẩn vơ lo ngại…Lỡ xui xẻo xe hư trong lúc này !!!

Bỗng A37 thắng gấp. Xe suýt tông vào đuôi xe trước mặt. Một cảnh tượng lạ lùng chưa từng thấy đang diễn ra trước mắt…Trận bão cát mù mịt đang cuồng nộ giận dữ bao trùm cả bầu trờI , chung quanh kiếng xe lớp bụI vàng nhảy múa ào ạt khoảng vài phút rồI lạI hạ dịu. Thì ra vùng này thỉnh thoảng xảy ra dust storm. Xe hơi xếp hàng dài chờ đợI bầu trờI quang đãng sốt cả ruột. Độ tiếng sau xe được phép nốI đuôi nhau chuyển bánh một cách chậm chạp. Thọ nao nao buồn khi xe chạy ngang hai chiếc truck lật chổng bốn bánh bên lề. Khoảng nửa tiếng sau thấy trạm xăng, A37 mừng rỡ ghé vào, nhưng khi đề thì xe dở chứng nằm vạ. Mụ Thọ lầm thầm khấn vái. Bỗng nhiên xe nổ máy. Những lần ngừng trạm sau đó cũng diễn lạI đoạn phim hồI hộp đề không nổ và mụ cũng tiếp tục thành khẩn cầu nguyện. May mắn xe an toàn tớI vùng Little Sài gòn khoảng 8 giờ rưỡi tối.

Giọng Bắc kỳ nồng nhiệt của Ngọc Anh qua điện thoạI:

---Chút nữa mày tớI tao nhá! Giời ơi 36 năm rồI tụI mình chưa gặp nhau đấy!

Thọ ngập ngừng:

---Tụi tao đói quá kiếm gì ăn đã, rồI còn kiếm hôtel tắm rửa nữa. Nếu còn sớm thì tao tới. Thôi mai gặp cũng được!

---Cái con này hay nhỉ! Tao nôn gặp mày mà sao mày lừng khừng thế!

Giọng Ngọc Anh giận dỗi. Thọ làm hòa:

---Được rồI, được rồI, tụI tao cố gắng. Tao đang ở đường Westminster, có tiệm ăn ngon nào gần đây không mi?

Giọng Quyết (ông xã Ngọc Anh) hướng dẫn qua phôn và xe ngừng trước tiệm Thành Cơm Tấm.

Ăn gần hết dĩa cơm, Thọ ngước nhìn A37 và nói:

---May mà xe không bị hư dọc đường. Anh biết em nghi chuyện chi không? Em nghi bà xã anh ghen cảnh cáo cho bỏ ghét!

---Em nói tầm bậy! Chết rồi còn ghen gì nữa em!

---Đàn bà sống chết chi cũng ghen tuốt luốt!

---Bả chết hơn năm rưỡI đầu thai rồI em à!

Mụ cãi:

---Bả chết ngay trong nhà hồn còn nặng vương vấn chồng con khó đầu thai lắm! Lần đầu tiên bước chân vô nhà anh, em có cảm giác kỳ kỳ, tự nhiên thấy buồn và lạnh cả người. Làm như nhà có âm khí! PhảI chi có bàn thờ Phật cũng đỡ!

Mụ bỗng uất lên:

---Cái giường bả sao anh không chịu quăng cho rồI!

---Mình ngủ giường mới mà nhằm nhò gì em!

---Em thấy nó sao em ơn ớn! Nhất là bả chết trên giường đó!

A37 dịu giọng:

---Một mình anh vác hổng nổi. Để từ từ anh kêu ngườI tới chở.

Mụ đổI giọng đắc ý:

---Bả muốn phá mà phá không được! Trên xe em cầu nguyện quá trờI những kẻ khuất mặt ráng giúp em chận bả cho đến khi nào xe về tớI Cali. Em tính rồI, lỡ xe bị hư ở đây cũng không ngán!

Hai người lên xe. A37 loay hoay đề hoài không nổ. Thật là chuyện trùng hợp kỳ lạ! Thọ lẩm bẩm:

---Linh thiệt là linh! Đúng là những kẻ phò hộ em bye em rồi vì em cầu xin họ ráng giúp em tới Cali thôi. Anh nghĩ cú này phải bà xã anh chơi không ?

A37 cười cười :

---Em nói nghe ghê !

---Chớ còn gì nữa! Khi nào về mình phảI thắp hương van vái bả. Em vô đạI nhà bả không xin phép bả giận là phảI, dù sao vợ lớn cũng hàng sư tỷ!

A37 làm thinh. Mụ nói tiếp:

---Em vái tiếng Việt chắc bả không hiểu, anh nhớ vái thêm bả bằng tiếng Mỹ nghe anh!

Cả hai bước xuống xe chờ đợi vợ chồng Ngọc Anh. A37 châm điếu thuốc, gương mặt đăm chiêu dường như bận tâm suy nghĩ về thế giới vô hình.

Thọ tạm gác chuyện Ghost qua một bên, mụ thả hồn trầm tư theo một câu chuyện ly kỳ khác…Mụ đang nhớ Pleiku của 36 năm về trước, thành phố sương mù đi 5 phút trở về chốn cũ. Những tháng ngày tà áo trắng nữ sinh lớp đệ nhị lộng gió quấn quít đôi chân chàng Biên tập viên Cảnh sát, dạo khắp các quán càfé, tình tự vùng Biển Hồ thơ mộng…Tình cảm chớm nở từ khi ông anh đầu của mụ nhận ra người bạn cùng lớp Đà nẵng vớI lờI khen ngợi:

“---Năm đó tú tài toàn khó quá trời! Cả trường Phan thanh Giản chỉ đậu vỏn vẹn có hai ngườI mà tay Quyết đậu mớI siêu chớ!”

Hình ảnh đậm nét bộ ba cùng lớp Ngọc Anh, Tuyết Nhung và Thọ cặp kè nhau ngang qua Diệp Kính, kéo ghế bún riêu Hoàng Diệu, bánh bèo Quân tiếp vụ, bún bò nhà xác, càfé Dinh Điền…Nhiều lần hai con bạn thi nhau quở Thọ: “Mày ốm nhom mà mày ăn bạo quá! Quất láng hai tô!”.

Thọ hồI hộp bồn chồn vì mụ sắp sửa gặp lạI ngườI tình xưa và ngườI bạn gái thân thiết năm nào.

Ngọc Anh kia rồi. Tuy già dặn theo thờI gian nhưng mụ vẫn còn giữ được nét xinh đẹp. Nếu mụ đừng nở bề ngang và cao hơn chút xíu thì mụ đủ tiêu chuẩn dự thi “hoa hậu bà ngoại”. Mụ bước xuống xe miệng la bai bải :

---Chời ơi, mày cũng còn phong độ lắm đấy nhá !

Thọ nhủ thầm : « Gần 10 giờ đêm ngoài đường lù mù nó nhìn chập choạng. Ngày mai nó sẽ thấy sự thật phủ phàng !»

Thọ sững sờ chiếu tướng người tình năm xưa. Ánh mắt giao nhau vài giây vội lảng nhìn nơi khác. Mặc dù qua phôn Ngọc Anh đã tả oán sự thay đổi của Quyết, mụ Thọ vẫn ngỡ ngàng xót xa. Gương mặt của ôn bây giờ đồng nghĩa với cay đắng, đau khổ, uất hận…Có lẻ những năm tháng tù đày Cộng sản đã thành công biến đổi ôn thành nhân vật Trương Chi, nhưng Trương Chi thời nay may mà có Mỵ Nương đời còn dễ thương !

Hai vợ chồng Trương Chi sốt sắng chuyển đồ đạc qua xe chở về Hôtel và gởi gắm chiếc xe hư cho ông chủ garage Tiến, cũng là bạn thân PTGiản Đà nẵng. Mụ Thọ chợt nhớ lại vụ «con ma sư tỷ » cùng với con đường xuyên bang trở về Houston xa thăm thẳm. Tâm mụ bất an, mụ định bụng sẽ tìm học vài câu tiếng Mỹ khấn vái cho chắc ăn.

Thọ từ phòng tắm bước ra ngoài, vừa lau đầu tóc ướt vừa sôi nổi nhắc lại những kỷ niệm Pleiku có người tình cũ và đứa bạn gái thân thiết. A37 cười tinh quái:

---Ở Houston tháng rồI em gặp ngườI tình Đà nẵng, qua Cali em gặp ngườI tình Pleiku. Đi đâu cũng gặp cố nhân! Em có tất cả bao nhiêu ngườI tình dzậy em!?

Câu hỏI bất ngờ làm mụ bối rối. Mụ cười:

---Ơ ơ ơ…Hihihi! Để từ từ em tính. Hihihi…anh đừng hốI em tính lộn đó!

Và mụ dọt lẹ vào phòng tắm.

Hội ngộ cựu học sinh liên trường Pleiku 02 tháng 7/2006---Nam Cali

Hơn 10 giờ sáng nhà hàng Seafood Place nhộn nhịp dân Pleiku. Quyết và Ngọc Anh cùng ban tổ chức vui vẻ chào đón quan khách. Phụ nữ trong lứa tuổI sui gia nhưng đặc biệt không mụ nào có đầu tóc bạc. Phần đông những mái tóc cắt ngắn nhuộm nâu hoặc đen hòa hợp vớI lớp phấn son đậm nét. Xiêm y lộng lẫy chao ơi đẹp như những cánh hoa chỉ vừa chớm…héo! Phe đàn ông ít quan tâm đến thuốc nhuộm, nhan nhản những đầu tóc muốI tiêu, những đầu trán hói trông hao hao nhà thông thái bác học. Các ôn diện complet hoặc chemise trắng tinh, thoang thoảng đâu đây mùi thơm dầu cạo râu xứ cờ Hoa.

Một mụ mặc đầm nâu kim tuyến dài đến gót chân nhào tới ôm chặt Thọ, giọng Bắc ướt sũng nước mắt:

---ChờI ơi chị Thọ ơi, gặp lạI chị em mừng quá!

Lệ Minh nhắc tới tình cảm đốI vớI em trai Thọ và suốI lệ tiếp tục chan hòa. Thọ cảm động ôm vai mụ vỗ về.

Một mụ mặc tailleur màu xanh, tay đánh đôm đốp lên cánh tay trần của Thọ đau điếng, giọng Sài gòn sôi nổI:

---Khánh Thọ đây à! Chời ơi mày còn ngon lắm!

Ý mụ khen Thọ đồI núi chập chùng khá hơn thân hình nữ sinh ngày xưa lép như con tép.

Thọ toét miệng cườI:

---Mi còn ngon hơn tao!

Quả thật vậy! Hường cao to như nữ tiếp viên hàng không Mỹ và nhan sắc mụ lạ ghê trội hơn thời con gái!

Thọ thật cảm động khi gặp lại Đỗ khắc Hải tới từ Connecticut. Đôi mắt người bạn trai cùng lớp sáng lên mừng rỡ, ôn cười nói tíu tít như cậu nam sinh ngày xưa. Ôn không nhớ nổi Ngọc Anh và Hường cùng lớp. Ngọc Anh giọng buồn rười rượi:

---Sao nó nhớ mày mà nó quên tao nhỉ!?

Mụ tiếp tục lầm bầm thắc mắc:

---Quái lạ nhỉ! Mà sao tao cũng chả nhớ ra nó!

Mụ Thọ đắc ý cười hihi:

---Ờ hé! May mà nó còn nhớ tao!

36 năm qua diện mạo thiên hạ cực kỳ thay đổI theo chiều hướng xuống dốc, chỉ đặc biệt thầy Cư trẻ mãi không già. Hơn 100 nét mặt hân hoan trong ngày hộI ngộ, trái tim rộn ràng nhớ về Pleiku phố núi cao phố núi đầy sương qua tiếng đàn orgue của nhạc sĩ có gương mặt và bộ râu hao hao Hitler. MC Ngọc Anh mở đầu chương trình vớI những lờI duyên dáng:

---Xin kính chào quí thân hữu, đồng hương…Ban tổ chức căn dặn tôi không nói dai, nói dài, nói dở. Tôi chỉ đạt được hai điều và vẫn còn điều nói dở. Mấy hôm nay tôi không la chồng, la con, la cháu, để dành hơi hầu tiếp quí vị. Tôi có nói hay cũng xin vỗ tay, có nó dở cũng xin quí vị vỗ tay an ủI mầm non MC…

Sau màn tặng hoa và giới thiệu người tới từ phương xa, một số nhân vật được mời lên phát biểu rất hào hứng.

HộI trưởng Hương cầm giấy đọc mở đầu, Lệ Minh gợi nhớ Pleiku nước mắt rưng rưng.

Nhà báo Thanh Huy ngâm bài thơ do chính ôn sáng tác “Hẹn nhau bến cũ”.

Nhà báo Lê tâm Anh tâm sự đã say đắm miền đất đẹp thơ mộng đầy máu lửa Việt nam.

Ôn Lê Dũng nói lên giấc mơ tổ chức “Đêm Pleiku” trọn 1 ngày và 1 đêm, người nào đã từng ghé qua Pleiku dù một ngày thôi cũng được mời tham dự.

Thầy trường Minh Đức cho rằng tình chúng ta rộng như Biển Hồ Pleiku và màu sắc tình cảm chúng ta nó cũng đậm đà như đất đỏ Pleiku.

Thọ bồi hồi dõi mắt trông theo bóng dáng người cha già bước lên sân khấu. Thân phụ vẫn oai nghi trong bộ veston màu xám mặc dù đã trải qua 13 năm lao tù Cộng sản, nhưng mụ hồi hộp lo ngại với tuổi đời chồng chất, thân phụ có còn giữ được tài chinh phục đám đông như ngày xưa chăng!?

---Kính thưa…

Trời còn để có hôm nay

Sương tan trước ngõ vén mây giữa trời

Gặp nhau vui vẻ chào mời

Mong cùng tái ngộ ngày này năm sau

Sau tiếng vỗ tay, thân phụ nói tiếp:

---Tôi rất quí mến đất Pleiku và xứ cao nguyên của nước Việt nam chúng ta. Người ta nói rằng Cao nguyên đất đỏ gió lạnh mưa mùa, nhưng đối với tôi là miền mà tôi vô cùng quí mến. Pleiku có hoa thơm cỏ lạ, suối mát thác trong, mây hồng lơ lững trên đồi, chim muôn tha hồ tung cánh. Cho nên thời tôi ở có câu ca dao như thế này:

Cao nguyên dễ ở khó về

Trai lên thêm vợ, gái đùm đề thêm con

Tiếng vỗ tay cùng tiếng cười tán thưởng vang dội…

---So, I would like to wish you, you a happy réunion, enjoy the party, have a good…Thank you so much for coming. My God bless you and your familly.

Những lời chúc tiếp theo nặng accent nước sông Hương nhưng vẫn làm mấy ông Mỹ rạng rỡ khoái chí, ý hẳn: “Ít ra cũng phải vậy chớ! Nãy giờ tụi tui nghe tiếng Việt no nê rồi!”.

MC Ngọc Anh vui vẻ nói:

---Bác nói chuyện hùng hồn giống lúc Bác còn làm Tham mưu trưởng Quân Đoàn 2 phải không quí vị!?

Khiếu, đại diện học sinh trung học Pleiku, giọng Bắc vui vẻ nhắc nhở kỷ niệm…

---Giờ tan học các anh sĩ quan thường đứng trước cổng trường ve gái tìm vợ, cho nên sau này gia đình HO Pleiku qua Mỹ rất đông. Pleiku trời hay mưa, xe Jeep của các anh bắn bùn đỏ lên những tà áo dài trắng nữ sinh của chúng em. Hôm nọ mấy anh không quân đi theo bị chúng em chọc ghẹo các anh…không quần. Các anh bảo: “Anh không quần các em thấy gì nào!?”. Thế là chúng em xấu hổ đi một nước.

Thu Tâm ngâm thơ “Trở về thăm trường cũ”…

Trường tôi đây bao kỷ niệm đầy vơi

Gói trọn cả những niềm vui tuổi nhỏ

Làm sao quên những chiều mưa đất đỏ

Áo học trò vương đầy chấm hoa rơi

Mụ Tâm ngâm chưa xong nhưng Lệ Minh khóc thút thít, đồng thời vỗ tay đôm đốp la to: “hay quá!”.

Hãy trả tôi thầy cô xưa bạn cũ

Cùng những ân tình kỷ niệm chắt chiu

Pleiku xưa Pleiku của thân yêu

Sẽ còn mãi, còn mãi hoài tình nhớ

Lần này Lệ Minh chịu không nổi, khóc nấc thành tiếng và nhảy lên sân khấu ôm hôn cám ơn diễn viên. Cựu nữ sinh có chữ lót “Lệ” về chỗ ngồi vẫn còn lệ ướt mi.

Ôn Khoát phát biểu:

---Tôi có nghe rất nhiều bạn khen ngợi các cô gái Pleiku đẹp tuyệt vời. Tôi nghĩ điều này đúng. Tôi đã yêu một cô Pleiku, chúng tôi chung sống với nhau từ 40 năm nay và thấy vẫn còn vui lắm!

Thông thường những buổi họp mặt không thể bỏ qua phần trình diễn văn nghệ. Cho dù hay hoặc dở vẫn được thiên hạ hoan hỉ đón nhận, nhất là đối với những ca sĩ xuất hiện không quá hai lần. Hôm nay có những ca sĩ hăng say đều đặn lên sân khấu bị rơi vào tình trạng “cơm nguội”. Do đó thiên hạ chợt tươi tỉnh khi nghe giới thiệu màn kịch “Tình thầy trò” của hội trưởng Hương biên soạn, đặc biệt ba diễn viên vẫn giữ tên thật…

Hương, Việt kiều Mỹ trở về Sài gòn, vào quán bún bò tình cờ gặp lại Hường chủ quán. Hai cựu nữ sinh trung học Pleiku cùng nhau trao đổi tin tức thầy bạn ngày xưa. Hường bận việc ra sau quán thì một người đàn bà bước vào mời Việt kiều mua vé số. Chợt người học trò Việt kiều nhận ra cô giáo cũ, nay sa cơ thất thế sống đời cô quạnh. Ngọc Anh trong vai cô giáo, diễn xuất thần như kịch sĩ Kim Cương, mụ khóc mùi mẫn làm nhiều người mũi lòng khóc theo. Thọ nhìn quanh…

Chị dâu của Thọ, vô số đàn bà, một số đàn ông, đàng kia hai ôn Cảnh sát dã chiến Quyết và Thành lau nước mắt…Mỗi bàn ít nhất có một người mang đôi mắt thương cảm đỏ hoe.

Trước khi từ giã, người học trò Việt kiều Mỹ trả tiền 20 tấm vé số và nhã ý tặng luôn cô giáo xấp vé. Phần đông khán giả dễ dãi hài lòng đoạn kết vở kịch. Mụ Thọ lầu bầu với cô em út :

---Việt kiều Mỹ tặng cô giáo nghèo chừng đó thôi à ! 20 tấm vé số yếu quá ! Sao Việt kiều Mỹ không chơi ngon tặng cô giáo 100 đô hé !

Khánh Nga cười :

---Việt kiều Mỹ về lâu xài láng hết tiền rồi. Thông cảm mà chị !

---Ít ra cũng phải hỏi địa chỉ để gởi tiền khi về lại Mỹ chớ ! Chị ức quá !

---Hèn chi chị không khóc !

---Nếu chị không bận xem khán giả khóc thì không chừng chị cũng khóc !

Bạn bè giã từ cùng lời hẹn hò tái ngộ năm tới. Khánh Nga tấm tắc khen buổi họp mặt hôm nay thành công phần lớn nhờ vào khả năng linh động của MC Ngọc Anh. Thọ đồng ý, nghĩ thầm nếu mụ được Thúy Nga khám phá tài năng thì MC Kỳ Duyên không chừng bị cho về vườn. Ôn Quyết đưa Thọ ra tận xe và bắt tay từ giã ôn A37. Mụ bỗng nhìn thấy đằng sau gương mặt khắc khổ của ôn Biên Tập Viên Cảnh sát dã chiến một tâm hồn ướt át mềm như tơ trời vùng Cao nguyên, đã rơi lệ trước vai trò cô giáo đổi đời. Dù sao những tháng năm lao tù Cộng sản vẫn không thể hủy hoại bản chất đa cảm của những người từng sống Pleiku.

Lê Khánh Thọ