Dịch Vũ Hán làm đảo lộn cuộc sống con người trên toàn thế giới. Nice cũng cùng chung số phận. Tôi dọn tới Nice từ 6 năm nay, thành phố miền Nam nước Pháp có nắng ấm và biển xanh bao la, du khách nhộn nhịp cả 4 mùa cùng nhiều lễ hội lớn (là thành phố từng được cựu hoàng Bảo Đại tuyên bố yêu thích nhất) nhưng nay hoàn toàn đổi khác. Nice mang gương mặt hồi hộp lo âu giống như đang ở trong tình trạng chiến tranh.

Trong lúc này điện thoại "tình bạn khẩn cấp" miễn phí của chính phủ hoạt động không ngừng nghỉ. Các chuyên viên tâm lý túc trực 24/24 giờ có nhiệm vụ lắng nghe cũng như thoa dịu nổi lòng những người tâm thần đang rối loạn. Than ôi tổng đài SOS Amitiés trong tình trạng trầm trọng quá tải và số người gọi phôn cầu cứu càng thêm tuyệt vọng! Theo thống kê vào ngày 24/02/2021, trong năm vừa qua xứ Pháp có 9.000 người chết tự tử do con virus Vũ Hán gây ra khủng hoảng tâm lý, nợ nần không lối thoát, bạo lực gia đình,...

 
(Nice)

Nạn dịch Vũ Hán đưa đến tình trạng phong tỏa thành phố. Mỗi tuần tôi mất 2 buổi chiều họp nhóm hội họa và 2 buổi chiều nhảy đầm có nhạc sống vui nhộn do hội bô lão Nice tổ chức miễn phí dành cho người trên tuổi 55. Tuy nhiên cũng nhờ con virus lộng hành mà tôi có nhiều thì giờ vào youtube học hỏi thêm Phật pháp. Tôi hữu duyên với vài Thầy. Thầy Pháp Hòa, Thầy Trí Siêu (Pháp) và thiền sư An Lạc Hạnh... ban cho tôi thức ăn tinh thần. Thầy Tâm Thành và Thầy Tuệ Hải ban cho tôi thuật dưỡng sinh chữa lành bịnh đau bao tử (nhiều năm qua tôi phải dùng 2 viên oméprazole 20mg mỗi ngày và nếu tiếp tục lâu dài thì có nguy cơ nhảy qua gan). Thì ra dịch Vũ Hán gián tiếp đem lại cho tôi điều lợi không ngờ!

Đặc biệt một nhân vật không thuộc giới cạo đầu xuất gia nhưng tôi cũng rất ngưỡng mộ. Mỗi khi nghe Ông bàn luận và chia sẻ về thiên cơ thì tôi cảm thấy rẩt gần gũi như đang nói chuyện với người thân của mình. Đó là doanh nhân cư sĩ Ngô Tuấn Kiệt, giao tiếp tâm linh và cũng là người điều hành công ty điện tử thu nhập cả 100 triệu đô mỗi năm, chịu chi mấy chục triệu đô sáng lập Thiên Long Sơn- Milpitas miền Bắc California, nơi mà ngọn núi thờ tượng Chúa Jésus, tượng Đức Mẹ, vô số tượng Phật, vô số tượng anh hùng nước Việt...và dự án xây dựng làng dưỡng lão cho người Việt nam...

Tại Hoa Kỳ, Ông Kiệt thành lập Viện Phật Học có tên do chính ngài Dalai Lama đặt "Lhabsum Choe Ling". Địa chỉ: 4273 Solar Way. Fremont,Ca 94538 rộng 50 ngàn square feets.

Ông đã xây dựng 5 ngôi chùa lớn ở các tỉnh miền Nam Việt-nam. Hơn 300 mẫu ruộng đất, lợi tức từ thu hoạch lúa mỗi năm chỉ dành riêng cho việc giúp đỡ các gia đình nghèo.
https://dahek.net/ngo-tuan-kiet-a-founder-of-thien-long-son-summer-2019
 


(Ngô Tuấn Kiệt)


(Thiên Long Sơn)

Cư sĩ Ngô Tuấn Kiệt có diện mạo tỏa sáng từ bi. Cách nói chuyện giản dị, không màu mè thu hút lòng tin (của tôi). Ông phụng sự lợi ích cho nhân sinh, không phân biệt tôn giáo, không vận động gây quỹ... Hồi dịch Vũ Hán chưa tấn công xứ Mỹ, ngày chủ nhật du khách cả ngàn người đủ sắc tộc được lên núi tham gia sinh hoạt. Mọi thứ đều miễn phí, kể cả ăn trưa. Dĩ nhiên nhà thờ và chùa chiền vắng bóng con chiên và Phật tử vào ngày chủ nhật, thùng phước sương ít nặng ký như thường lệ khiến linh mục, thầy tu buồn lòng không ít! Chủ trương phi chính trị của Ông Kiệt làm cho một số chủ tịch hội đoàn chống cộng bất mãn vì không có cơ hội âu yếm micro. Nhóm thầy tu quốc doanh bôi nhọ và bọn công an mạng thì thôi khỏi nói, chúng chửi Ông te tua về tội chống phá nhà nước.

Đại gia Ngô Tuấn Kiệt tâm sự: "Từ khi Kiệt lên youtube nói về tâm linh thì nhân viên coi mình không ra gì. Ngày xưa Kiệt có rất nhiều bạn bè giàu có tôn trọng Kiệt, khi bắt đầu nói chuyện tâm linh thì mất hết, hổng có ông nào chịu chơi với mình hết. Lâu lâu nhắn tin chút chút thôi chớ nghĩ mình hơi bị tửng ".


(Đức Mẹ Fatima)

Điều này khiến tôi liên tưởng đến trường hợp tương tự...Vào thời kỳ chiến tranh, ba đứa trẻ được gặp Đức Mẹ ở FATIMA Bồ Đào Nha ngày 13/05/1917. Có 2 bé gái được thấy dung nhan và nghe tiếng nói của Đức Mẹ, bé trai chỉ nghe mà không thấy. Cả 3 em này mang thông điệp của Đức Mẹ khuyên dân chúng lần chuỗi mân côi và cầu nguyện Thiên Chúa. Mặc dù vài người được Đức Mẹ ban phép lạ chữa lành bịnh nan y nhưng 3 đứa trẻ vẫn bị buộc vào tội nói láo và chúng bị chính quyền giam giữ...Mời xem phim Đức Mẹ Fatima 2020- Phép lạ Fatima với 3 em trẻ:
https://www.youtube.com/watch?v=l7HIIVsN_nM

Ông Kiệt cũng rơi vào hoàn cảnh bị thiên hạ nhạo báng là hạng thích chơi nổi, ba xạo...chỉ vì Ông là người có thiên nhãn, được Thượng Đế, Phật, Chúa trao sứ mệnh truyền tin, tỉnh thức mọi người thiện căn vào giờ chót tận thế sàn lọc, khuyên thiên hạ lo tu kẻo trễ. Công giáo cho Ông là kẻ phản Chúa, Phật giáo nói Ông tà ! Cộng đồng thì nói thằng này CS, bên CS thì nói thằng này chống cộng. Ông Kiệt cô đơn như 3 em nhỏ Fatima.

Dù sao vẫn có số người tin vào thế giới tâm linh huyền bí và ngưỡng mộ Ông Kiệt, trong đó có tôi. Tôi tin Ông nói thật. Tôi tin lời Ông xác nhận về Cha Trời, Mẹ Đất: "Ngọc Hoàng Thượng Đế và Phật Diêu Trì Địa Mẫu là đấng cao nhất, trên cả Phật, Chúa, Allah". Tôi cảm thấy lôi cuốn mỗi khi được Ông chia sẻ tin tức tâm linh về những nhân vật đình đám...

"Ông George Washington trên cõi Trời vẫn là vua nước Mỹ. Ổng là thật. Được Cha ở trên phong cho Ổng là Đại Thánh Vương, ngang hàng với chức ngài Trần Hưng Đạo. Hai ông rất là thân với nhau."

Ông kể :"Có Bác hỏi, Kiệt cũng hiếu kỳ. Ông Bảo Đại bây giờ vẫn còn đang ở căn hộ bên Pháp (nguyên văn của mấy vị trả lời vậy). Dựa vào câu chuyện này, mình cũng hiểu luôn là lúc mình còn sống, vào tuổi già mình hay quên đi cái chuyện trước mắt, mà mình lại nhớ mấy cái chuyện hồi lúc còn nhỏ. Chẳng hạn tiền của tui ở đâu? Mấy vị nói...lúc mình mất A lại da thức nó nhớ nó mang theo. Cho nên những vong hồn khi mất họ không đi đâu hết, họ chỉ luẩn quẩn nếu không có phước. Nếu có tội thì dĩ nhiên bị đi xuống trình diện rồi. Còn không có phước thì cũng lảng vảng làm 1 cái vong bình thường thôi, cho dù ở thế gian làm chức vụ gì hổng cần biết".

Ông Kiệt kể thêm: "Ông Thiệu không về Trời cũng không bị đọa. Mấy vị nói Ổng ở nhà thờ Phú Cam để học hỏi. Những vong khi mất chỉ luẩn quẩn ở chỗ nơi nào được ở thôi, chớ không phải tự do mua vé máy bay đi du lịch như mình. Mình là quá tự do! Ông Thiệu tu cùng chỗ Ông Diệm, chắc hai ông bàn chuyện đại sự! ( Phú Cam là nhà thờ Công giáo ở Huế).

Năm Ông Tướng tuẫn tiết được lên cõi Trời (Tướng Lê Văn Hưng, Tướng Nguyễn Khoa Nam, Tướng Phạm Văn Phú, Tướng Lê Nguyên Vỹ, Tướng Trần Văn Hai). Năm Ông Tướng hiện giờ làm Tướng dưới ngài Trần Hưng Đạo, tại mỗi lần lễ Kiệt cũng thấy mấy vị đó về. Mấy ổng tự do hơn Ông Thiệu, tự do hơn Ông Diệm, tự do hơn Bảo Đại ở một chỗ; còn mấy ông này đi vòng vòng để trị mấy con yêu nhỏ. Ở bên kia yêu nhỏ, yêu bự đủ hết, sa tăng con, sa tăng cháu.


(5 Vị Tướng Tuẫn Tiết)

Hồ chí Minh ở địa ngục. Địa ngục không phải 18 tầng, mà rất là nhiều tầng. Kiệt biết Ông Hồ chí Minh ở địa ngục tầng thứ 66 (-66, clip 62)".

Micheal Jackson cũng ở địa ngục, tội nghìn trùng. Trên này có 1 người nào nghe nhạc của Micheal Jackson là ở dưới địa ngục ca sĩ bị thêm 1 lần đau đớn.
Đào Thanh Nga vẫn giữ nghề cũ, đi theo đoàn hát cải lương. Có lần được yêu cầu, đào Thanh Nga về ca cải lương.

Vua Minh Mạng chưa đầu thai, tuy vua có công với nước Việt nhưng bị tội nặng gây chiến tranh xâm chiếm Chiêm Thành.

Ngài Thích Quảng Đức là Bồ Tát.

Được hỏi, Ông cho biết các vị trên Trời khuyên trì chú Đại Bi để trợ giúp chống dịch (dĩ nhiên vẫn phải mang khẩu trang phòng dịch).
Nói đến chú Đại Bi là liên tưởng đến Quán Thế Âm Bồ Tát, là thần chú Hội Thượng Phật Bồ Tát cứu khổ, cứu nạn...

Trong clip 10 (09/03/2020), Ông Kiệt kể năm 2015 được Quán Âm Bồ Tát cứu mạng. Tôi cũng từng chịu ơn ngài cứu độ. Nghe Ông Kiệt nói tôi tin liền và tôi quyết định học thuộc Chú Đại Bi. Thật ra hồi nhỏ theo cha mẹ đến chùa thì tôi phải cầm quyển kinh đọc chú Đại Bi và lớn lên được nhiều Thầy quảng cáo nhưng tôi thờ ơ vì tính làm biếng.

Thông thường tụi trẻ học chỉ 1 tuần lễ là thuộc, vậy mà tôi chậm chạp phải mất 5 tháng (cũng may là nhờ hát theo chú Đại Bi phổ nhạc của Võ Tá Hân!). Phần lớn các bô lão trên 7 bó học cả năm mới thuộc hoặc vẫn ...chưa thuộc! Mới đầu tôi tụng mỗi ngày 1 lần (biến), rồi ảnh hưởng bà bạn già đạo hạnh bên Mỹ tôi tăng 3 biến. Đến khi trên Net có thêm vài vị sư giải thích công năng chú Đại Bi rất gồ ghề, tôi tăng lên 5 biến.

Phật Quán Âm Chuyện lạ xuất hiện...Cuối năm 2020, sau khi trì chú Đại Bi được 6 tháng thì con gái, con rể và vợ chồng sui gia của tôi bị dính cúm Vũ Hán trong tình trạng ho và sốt. Thông lệ mỗi tuần 5 ngày vợ chồng con gái vẫn tới nhà tôi đón con và ngồi chơi cả tiếng, tôi dễ dãi không yêu cầu chúng mang khẩu trang vì nghĩ là người trong gia đình, hơn nữa chuyện dễ lây nhất là thằng cháu ngoại 4 tuổi mà tôi thường nựng nịu. Con gái tôi lo sợ hối thúc tôi thử nghiệm mặc dù tôi không có triệu chứng gì. May mắn thay kết quả tôi không bịnh! Bác sĩ gia đình nói đây là trường hợp hy hữu, nhất là vào tuổi xế chiều sức đề kháng yếu kém, hơn nữa mấy năm trước tôi là bịnh nhân trung thành về ho hen cảm cúm. Từ nay con gái và rể phải mang khẩu trang nhưng thằng cháu ngoại thì tôi chịu thua, thôi thì tôi đành phó thác vận mệnh vào chú Đại Bi.

Tôi tin là thần chú có công năng che chở hộ trì, người thành tâm trì chú phát ra nguồn năng lực mà ngay cả loài độc trùng cũng tránh xa. Rõ ràng đây là cuộc chiến giữa CHÁNH- TÀ.

Tôi xin chia sẻ thêm câu chuyện tôi đã được Quán Âm Bồ Tát cứu độ hồi tôi 40 tuổi... Một sáng nọ thức dậy dùng điểm tâm , quái lạ sao tôi không nuốt được chất lỏng café. Café trào ra khỏi miệng ướt cả áo. Nhìn vào gương trang điểm, tôi sửng sờ hoảng hốt...Trời ơi không phải mình! Một con mắt trợn ngược kéo xệch lên mang tai. Cái miệng méo xệch trông thật gớm ghiếc, mà sao gương mặt này dường như quen quen...

A, tôi nhớ ra rồi! Khuôn mặt của chị Diệu hơn 20 năm về trước ở cùng chung ký túc xá với tôi. Chị Diệu không may mắn có một khuôn mặt mà ít ai đủ can đảm nhìn lâu. Sau lưng chị, tôi cùng tụi bạn nhạo báng "người đàn bà có sắc đẹp của người đàn ông không đẹp trai ". Khi gặp một gã nào đó diện mạo dưới trung bình, tôi độc ác mỉa mai cùng với bạn bè "ông này cặp với chị Diệu là xứng đôi vừa lứa ".

Bây giờ gương mặt tôi là gương mặt chị Diệu. Nước mắt ràn rụa, tôi bàng hoàng sợ hãi nhận ra sự mầu nhiệm của luật quả báo chính ngay đời này để có dịp thấy rõ cái tội ngạo mạn của tôi.

Bác sĩ chuyên khoa nói dây thần kinh số 7 trên não của tôi bị tê liệt, nếu trường hợp nhẹ thì vẫn có thể trở lại bình thường. Bác sĩ phòng thử nghiệm tối tân nhất thành phố xác nhận qua bản điện đồ rằng miệng tôi sẽ mãn đời bị méo, nếu có thuyên giảm thì cao tay lắm chỉ nhẹ bởt 20%.

Tôi nghỉ việc không dám vác gương mặt qủi ra đường. Tuyệt vọng, tôi chỉ biết niệm Quán Thế Âm Bồ Tát (trước đây tôi không hề niệm!). Khởi đầu tôi cầu xin cho gương mặt tôi trở lại bình thường, nhưng sau mấy tháng nghiền ngẫm Phật pháp thì trí tuệ tôi bỗng sáng hơn. Tôi nhận ra sự trả nghiệp của tôi không có gì oan ức và tôi chỉ cầu nguyện cho tâm hồn được thanh thản. Điều kỳ diệu đến với tôi... 2 năm sau mặt tôi bớt méo dễ coi hơn và 10 năm sau thì bình phục 70%, đến nay hậu quả còn rất nhẹ.

Bạn bè tôi chê máy đo dổm, tôi thì nghĩ máy đo chuẩn xác nhưng vì bịnh của tôi thuộc về nghiệp nên khoa học bó tay, nhờ tôi thành tâm cầu nguyện và sự vi diệu tâm linh đã chuyển hóa nghiệp xấu.

Chuyện Thầy Pháp Hòa kể...lần nọ trong bữa lễ nhá kéo cắt tóc giao duyên, có 2 vợ chồng nọ bồng thằng con nhỏ đưa lên hướng về Thầy nhưng Thầy không để ý mà chỉ nhá kéo cho 2 vợ chồng, thầm nghĩ thằng nhỏ biết gì mà nhá kéo. Thật ra cha mẹ nó chỉ có mục đích xin Thầy nhá kéo cho thằng nhỏ là chính, phần họ chỉ ăn ké. Họ kể... khi mang thai thằng nhỏ, qua siêu âm bác sĩ quả quyết đây là thai nhi bất bình thường (mongolisme, syndrome de Down) và khuyên người mẹ trục thai. Tình mẫu tử mạnh hơn lý trí, ngày đêm bà thành tâm tụng kinh Địa Tạng và điều kỳ diệu không ngờ là đứa bé ra đời đến nay hơn cả năm rồi vẫn mạnh khỏe, vậy là giới y học lại một phen kinh ngạc.

Chuyện nhà chồng tôi...Năm 1980 nhà thương xứ Pháp xác nhận với cô em chồng tôi rằng bào thai của cô có triệu chứng rất xấu (mongolisme) và khuyên cô nên trục thai nhưng vợ chồng cô vẫn hy vọng bác sĩ chẩn đoán sai. Khi sanh ra độ tháng sau thì cái đầu đứa bé càng ngày càng to, thân hình teo tóp, phải sống đời thực vật và qua đời năm 10 tuổi. Vợ chồng cô hiền lành, theo đạo Phật tín ngưỡng chớ không hề thành tâm cầu nguyện như bà mẹ kể trên.

Thật ra không phải bệnh nào cũng nhờ cầu nguyện. Có những bệnh không thuộc về nghiệp mà do lối sống buông thả, do thời tiết...thì phải nhờ vào khoa học. Cũng may là tôi chỉ chế nhạo sau lưng, nếu tôi trực tiếp làm tổn thương chị Diệu thì tôi còn phải trả nghiệp tới đâu!?


(Tượng Quán Âm Bồ Tát)

Một lần khác sự cầu nguyện Quán Thế Âm Bồ Tát của tôi cũng được linh ứng...Năm 52 tuổi (2006) tôi qua Mỹ thăm Ba tôi và cô em gái ở Hawthorne -Nam Cali. Nhờ internet mà tôi liên lạc với Bích Trâm, là bạn cùng lớp đệ nhất Đà nẵng. Trâm hẹn tôi khoảng 7 giờ sáng.

Trâm chở tôi tới San Diego -Vườn Lộc Uyển nằm trên một ngọn núi hùng vỹ. Khác hẳn ngôi chùa cổ kính, lối kiến trúc nơi đây hơi giống nhà thờ Tin Lành.

Chúng tôi đi thiền hành ngang qua tượng Đức Quán Thế Âm Bồ Tát, tôi kính cẩn niệm danh hiệu ngài. Kể từ khi bị méo mặt, 12 năm nay mỗi ngày tôi không xao lãng niệm danh hiệu ngài.

Trâm lái xe chở tôi về Hawthorne khi màn đêm vừa buông xuống. Gần tới nơi thì Trâm bị lạc, chạy lòng vòng kiếm đường một chặp, Trâm ngừng xe lại.

- Tới rồi. Hồi sáng tao đón mi ở đây.

Nghi ngờ, tôi hỏi:

- Có đúng thật không mi?

Giọng Trâm chắc lụi:

- Thì đây chớ còn gì nữa!

Xuống xe, tới gần định bấm chuông thì tôi bỗng nhận ra không phải nhà cô em gái. Vụt quay lại gọi Trâm, hai tay tôi cuống quít ngoắc Trâm nhưng xe đã chạy xa lắm rồi. Trời ơi, một luồng gió lạnh buốt xương sống. Tôi mở ví tìm địa chỉ, đi tới từng nhà nhìn trên tường nhưng sao lạ quá, không nhà nào có bảng số và khi tối trời nhìn nhà nào cũng có lối kiến trúc giống hệt nhau. Xem đồng hồ hơn 11 giờ đêm, tâm tôi bấn loạn. Cũng may có những ngọn đèn đường nhưng than ôi không một bóng người!
Mang chút hy vọng Trâm lộn nhà nhưng không lộn đường, thất thểu đi lên đi xuống trên con đường dài cả chục lần, tôi thất vọng rồi tuyệt vọng (thời đó tôi chưa có điện thoại di động).

Bỗng nhớ chuyện sáng hôm qua tôi đi bộ đến siêu thị (chỉ cách nhà khoảng 1 cây số) vì tôi cứ tưởng lối sống ở Mỹ giống như xứ Pháp, không ngờ khi trở về Ba tôi hốt hoảng:

"- Ở đây tụi Mỹ đen lộng hành dữ lắm! Nó ngừng xe bắt cóc giữa ban ngày, không có ai can thiệp đâu con!"

Tôi rợn người nhớ lời Ba tôi cảnh cáo. Giờ đây cô đơn giữa con đường khuya vắng vẻ, chỉ biết lỏm bỏm vài chữ tiếng Mỹ, nhưng cho dù giỏi tiếng Mỹ cũng đâu có người mà hỏi! Bấm chuông đêm hôm khuya khoắc có lẽ không ai dám mở cửa, chưa biết chừng một tay khùng nào đó kéo mình vô nhà hành hạ thủ tiêu! Tôi không sợ ma vì tôi nghĩ ma không hại mình. Tôi không sợ chết vì con gái tôi đã trưởng thành và tôi tin vào sự tái sinh, nhưng tôi sợ nhất con người, sợ nhất bị dày vò nhục nhã trước khi mang đến cái chết thê thảm.

Tôi tưởng tượng giờ này bất thần xuất hiện thằng Mỹ hay thằng Mễ du đảng ngừng xe bắt cóc thì còn gì đời con gái! Nói đúng ra mình không phải là con gái nhưng tụi Mỹ nó không phân biệt già trẻ, mấy bà già Việt nam vẫn được tụi nó âu yếm gọi baby đó sao! Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy người nổi gai ốc. Tôi thầm nghĩ nếu kiếm nhà không ra thì ta cứ dạo bước cả đêm cho tới sáng, nhưng nhất định không rời khỏi con đường dài này vì sợ bị lạc xa hơn nữa.

Một mình trong đêm, âm thanh đôi giày cao gót lóc cóc vang trên đường vắng nghe sao rờn rợn. Chân tôi mỏi nhừ và cảm thấy càng lúc càng lạnh. Sợ hãi, thất thểu vừa đi vừa niệm Quán Thế Âm Bồ Tát, tôi quan sát hai bên đường hy vọng tìm được căn nhà quen thuộc, đồng thời dáo dác canh chừng nhìn trước nhìn sau. Tôi tiếp tục niệm Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát xin cứu con, xin cứu con...Tâm tôi tràn ngập niềm tin ngài có ngàn tay ngàn mắt, ngài sẽ nghe lời cầu xin thống thiết của tôi.

Bỗng nhiên ngã tư đằng trước xuất hiện một chiếc xe chạy chầm chậm, dường như muốn de lui. Mắt mở to, tôi hồi hộp chạy vội tới xe, thầm vái trời không phải Mỹ đen. Trong lúc này tôi không nhận ra điều vô lý, Mỹ đen, Mỹ trắng hay Việt nam cũng có người tốt kẻ xấu. Hai tay tôi vươn cao ngoắc lia lịa, chỉ sợ chiếc xe chạy mất.
Tiến tới cửa xe, tôi mừng rỡ nhận ra một bà Mỹ trắng trạc tứ tuần. Tôi chỉ vào tờ giấy địa chỉ, số điện thoại và tôi nói câu dễ nhất “I don’t know”. Bà Mỹ hiểu ý, bấm phôn trao cho tôi. Bên kia đầu giây giọng đàn ông nói tiếng Mỹ, có thể là ông em rể. Tôi hỏi đại:

- Chú Đương hả?

- Không, tôi là Nghĩa đây.

Tôi than thầm “Chết mẹ lộn số rồi. Lạ thiệt, cả nước Mỹ lại rơi trúng nhà Việt nam! Mà thôi cũng may ! ». Giọng tôi khẩn trương:

- Ông Nghĩa làm ơn giúp tui, tui đang bị lạc đường. Tui ở bên Pháp mới qua không biết tiếng Mỹ, ông giải thích với bà Mỹ này dùm tui nha ông.

Tôi trao máy cho bà Mỹ nhưng ông Nghĩa nói gì đó rồi cúp máy. Tôi chưởi thầm: “Cha Nghĩa nào đó ác nhơn! Tui là đồng hương của ông trên đất Mỹ mà ông nỡ lòng nào không cứu giúp tôi!"

Cơ hội tiêu tan, tôi giương đôi mắt con thú bị thương nhìn bà Mỹ, nghẹn ngào:

- Help me! Please!.

Trình độ Anh ngữ của tôi chỉ có chừng đó (mặc dù hồi trẻ tôi học lớp 12 hội Việt -Mỹ !!!). Quýnh quá tôi xổ đại tiếng Pháp:

- Tui ở bên Pháp mới qua nè. Con bạn tui chở tui đi chơi rồi về thả tui lộn nhà. Đêm khuya ngoài đường tui sợ quá bà ơi. Bà làm ơn giúp tui, nếu bà không có thì giờ thì bà kêu cảnh sát giúp tui.

Chuyện kỳ diệu xảy ra…Bà Mỹ xổ lại tiếng Pháp bập bẹ:

- Tui cũng đi kiếm bạn tui cùng con đường này nè.

Lạ thật! bên Mỹ ít người nói tiếng Pháp mà mình lại may mắn được gặp trong cơn hoạn nạn. Nhẹ nhõm, tôi thầm nhủ : "Dạ, con xin cám ơn Quán Thế Âm Bồ Tảt đã thị hiện đúng người".

Tôi hí hửng leo lên xe bà Mỹ. Không lâu, có thêm bà Mỹ bạn. Qua lối trang sức lòe loẹt, tôi đoán hai bà Mỹ sắp đi nhảy đầm. Bà bạn xem địa chỉ và chỉ tay vào ngôi nhà ngay trước mặt nhà bà:

- Đó, nhà của you đó!

Tôi nghi ngờ:

- Sao tui không thấy số nhà!? Sao bà biết?

Bà Mỹ hiểu tiếng Pháp dịch lại cho bà bạn rồi chỉ tôi xem những con số dưới lề đường. Úi Trời ơi lạ quá! Thì ra bên Mỹ số nhà nằm dưới lề đường, ai ngờ khác với bên Pháp, khác với Việt nam số nhà được viết trên tường.

Mặc dù thấy đúng số nhà dưới lề đường nhưng tôi vẫn hồi hộp. 12 giờ rưỡi khuya con đường vắng vẻ thật đáng lo ngại. Tôi năn nỉ:

- Bà làm ơn qua đường với tui. Lỡ không phải nhà tui, rồi hai bà dông mất thì đời tui tàn.

Hai Bồ Tát Mỹ phì cười, nhân từ cầm hai tay tôi dắt qua đường như dắt đứa con nít.

Ba tôi ra mở cửa. Hú hồn hú vía!
Khi hai bà bắt tay từ giã, tôi hôn lên tay ân nhân thay lời cám ơn, một điều mà trước đây tôi cho là cải lương và chưa bao giờ thực hiện.

(Sau này tôi còn rùng mình khi nghe kể khoảng năm 90, người ta tìm thấy xác một người đàn bà Việt nam bị hãm hiếp vứt trong thùng rác cùng khu vực này).

Có nhiều trường hợp kêu cứu Quán Âm Bồ Tát nhưng không linh ứng.
"-Câu hỏi (đáng giá 1.000 dollars): Làm việc ác, quả ác nó trổ ra rồi, kêu Quán Âm Bồ Tát tới cứu, ngài có tới cứu không? Hay là ngài đứng trên nói "con làm ác quá con ráng chịu đi con".
-Thầy Trí Siêu giải đáp (đáng giá triệu dollars): Khi mình bị nạn, mình cầu, có được và không được. Tại sao có người cầu nguyện được và có người cầu nguyện không được!? Khi mình gặp nạn, mình cầu nguyện Quán Âm Bồ Tát tới cứu là tại vì mình có phước. Còn khi mình bị nạn, cầu Quán Thế Âm tới cứu mà ngài không tới tại vì mình không có phước.

Khi qúi vị có phước thì ngài khiến cho cái phước này lấy cái phước đó ra xài trước. Ví dụ qúi vị để dành tiền cất nhà banque, khi qúi vị gặp hoạn nạn thì qúi vị làm gì? Bên Mỹ có cái gọi là 401k. Thường thường cái phước mình làm nó phải có thời gian chín mùi. Tức là cô làm phước bây giờ, cô bố thí cho chùa Viên Thông, kiếp sau cô sẽ làm chủ nhà hàng Porland, chủ 3 cái thì đáng lẽ kiếp sau nó mới trổ ra.
Thầy trở lại cái vụ đi làm có tiền bỏ vào 401k thì 67 tuổi mới cho lấy ra nhưng nếu qúi vị bị tai nạn, bị thất nghiệp, bị bịnh, bị xe đụng, bị mất nhà thì bây giờ lấy ra được nhưng bị phạt. Có vậy thôi, nếu qúi vị làm phước mà qúi vị gặp nạn, qúi vị cầu cứu Quán Âm ơi, con khổ quá, con sắp rớt xuống vực rồi, thì lúc đó ngài mới nhìn xem ngài có thể cứu cô được hay không? Tùy theo phước đức cô làm. Nếu cô không có làm phước gì hết thì ngài nói "Ồ ta muốn cứu nhưng mà rất tiếc con không phước, không đủ phước để ta cứu".
Ngài không thể làm trái với luật nhân quả. Ngài chỉ có thể rút tiền 401k ra sớm hơn một chút cho cô thôi, nếu trường hợp cô có. Tức là nếu cô có tiền có phước thì đáng lẽ đời sau cô mới được hưởng, mà ngài lấy cái đó ra ngài giúp cho cô thì đời sau cô làm chủ có 1 nhà hàng thôi thay vì 3 cái. Đời sau cô cũng làm chủ nhà hàng mà chỉ được có 1 cái à, vì cô xài bớt bây giờ rồi.

Cầu được hay không được là tùy cái phước của mình có hay không, cho nên có người nói không có cũng không đúng mà có cũng không hẳn."

Điều này giải thích tôi được Quán Âm Bồ Tát cứu là nhờ tôi còn đủ phước, nếu hết phước thì chỉ có nước ôm đầu máu, không chừng tôi bị vứt xác vào thùng rác rồi! Như vậy báo động khẩn...tôi phải tiếp tục tạo thêm việc thiện lành và nói điều ái ngữ để tích trữ chúng vào ngân hàng " Vi Diệu Phước".

Trở lại chuyện chú Đại Bi...
Mới đây Ông Kiệt giải thích thêm về câu hỏi công lực chú Đại Bi trong clip 110 (ngày 10-04-2021) "-Mình đọc nhiều mình hóa được cái tâm của mình, rồi hóa giải được hết tất cả các nạn, đồng thời mình tạo ra cái hào quang của mình nên trược nó bớt đi, thì mình bớt được covid, bớt bị xui xẻo, ai bỏ bùa bỏ ngãi mình không được".

Đúng vậy, tâm tôi được chuyển hóa. Tôi dễ tính hơn, tuần trước tôi không còn hơn thua với người muốn chiếm chỗ xếp hàng bưu điện.
Hôm nọ trong công viên, thằng cháu nhỏ 4 tuổi của tôi bị thằng Tây con độ 10 tuổi ăn hiếp, tôi can thiệp thì nó để cháu tôi yên. Khoảng 15 phút sau, tôi thấy thằng Tây con này đang xô đẩy tấn công con Đầm nhỏ trạc tuổi cháu tôi, con Đầm nhỏ sợ hãi miệng méo xệch muốn khóc. Bọn trẻ đứng trên chòi cao khoảng 4 m ( trò chơi thang trượt), tôi đứng dưới bực tức la lên: "- Ê, không được ăn hiếp con bé nha, để nó yên". Có lẽ tiếng hét thị uy của tôi đủ 10 thành công lực nên bọn trẻ khiếp đảm, một thằng phân bua: "-Không phải tôi, không phải tôi ". Tôi chỉ ngón tay hướng về thủ phạm ( khoảng cách 4 m): "-Không, tôi không nói cháu, thằng kia kìa!". Lập tức một bà Đầm (không mang khẩu trang) rời băng ghế tiến tới sừng sộ: "-Bà không có quyền xỉa ngón tay vào con trai tôi, nó chỉ là đứa con nít, mà cho dù nó có quậy đi nữa cũng không đáng để bà xỉa ngón tay vào nó, tôi không bằng lòng về thái độ của bà". Mặt bà Đầm đầy vẻ hãnh diện ta đây là người mẹ lý tưởng biết bảo vệ con.
Tôi thích thú ngạc nhiên vì tôi không cảm thấy mình tức giận và tôi không "Quảng nam hay cãi " như trước đây, mà chỉ tội nghiệp thằng Tây con lớn lên sẽ trở thành du đảng.
Khoảng 10 phút sau, cháu tôi và con bé Đầm mỗi đứa một đầu đang chơi đu thì mẹ con bé tới rụt rè cám ơn tôi đã binh vực con bà. Thì ra mẹ đứa bé từ xa theo dõi nhưng chịu đựng cầu an. Oai lực của chú Đại Bi chuyển hóa tôi đằm thắm (nếu trước đây thì tôi đã trách bà mẹ Đầm sao không ra mặt cùng tôi quyết đấu với 2 mẹ con kia).

Tôi nhận ra vài chuyện mình đã sai lầm trong quá khứ... trong hội quán có mục "hát cho nhau nghe" dành cho hội viên thích hát. Xét nét chuyện anh nọ hát chung với ca sĩ thứ thiệt, tôi mè nheo mãi cho đến khi anh rút bài hát xuống mới tha cho anh. Nghĩ lại mà hối tiếc cái tính "chỉa mũi vào chuyện thiên hạ" chỉ làm mất thì giờ qúi báu của mình và làm phiền lòng người khác.

Qua thông tin của Ông Kiệt từ "các vị ở trển", tôi trì thêm Chuẩn Đề Thần Chú. Càng ngày, tôi càng cảm thấy bớt nóng tính, bớt tham cầu. Tôi biết mình đang đi đúng hướng và xin chia sẻ kinh nghiệm của tôi với qúi độc giả chớ không hề có ý đề cao pháp môn nào.

Tôi nghĩ Thầy Trí Siêu có lý: "Cái gì hợp với mình, làm cho mình bớt phiền não, mà mình tu tập thấy tiến bộ thì đó là cái hay nhất đối với mình chứ không có cái hay nhất tuyệt đối ".