Mưa ào ào bổ xuống người anh
Và em thoáng hiện sau làn mưa trắng đục
Anh vẫn bước đi trong mưa rơi tầm tả
Mà mong em có cạnh bên mình
Nhưng thật ra , anh đang lừa dối chính anh
Bởi vì em đâu biết !
Và có lẽ cũng không thèm biết  !
Có anh một mình trong mưa rơi ...
Nhìn ánh đèn vàng như sắp tắt.......có lẽ nào  ! ! ! ?
Qua màn nuớc mắt anh thấy nó long lanh...
Suýt chút nữa thì anh khóc.
Mưa  ....     mưa vẫn rơi
Và hình như có gío
Ôm giá rét mình anh
Này em    !    em ở đâu rồi   ? ...

                                                  NGÔ VĂN  DŨNG

Bài thơ này Dũng làm vào năm 1973 lúc tình yêu đầu đời vỗ cánh bay xa buồn tình không biết làm gì , chàng bèn đi lội mưa để tìm thú đau thương và bài thơ MƯA đã được ra đời trong hoàn cảnh bi đát này . Bài đã được đăng trong đặc san NGỠ NGÀNG  xuất bản năm 1973 cuả lớp tú tài IBM.

- Những Bài trích từ Đặc San PTGDN 2008 - "Trường Cũ Dáng Xưa" -
(xin bấm vào)