Bài thơ con gởi
NGƯỜI CHA HÁT Ô
Ngày đổi đời cha đi cải tạo
Mẹ ở nhà vắng những lời ru
Câu ca dao là nỗi nhớ mong chờ
Thiếu vắng cha nhà chòng chềnh trong thế sự
Khi cuộc đời qua dòng sông uốn khúc
Con bỏ trường đi kiếm bát cơm
Hoa ngoài vườn không còn nở những đóa thơm
Bầy cỏ dại leo tường nhìn cửa sổ
Ngoài sân nhà rụng rớt những lá khô
Mùa Xuân qua tết đợi tết chờ
Khi Xuân đến không mứt gừng không bánh tét
Nhà vắng tiếng cười vì cha vẫn xa xôi
Từ khi lớ́n lên
Bây giờ con mớ́i biết thế nào là nghèo đói
Mới biết cha vắng nhà là vắng cả tương lai
Lần đầu tiên con mặc chiếc áo rách vai
Con mới hiểu “ còn cha gót đỏ như son
Mất cha gót vàng như nghệ”
Khi cuộc đời trải qua dâu bễ
Con mới hiểu tình cha cao hơn núi hơn non
Công cha không mõi không mòn
Mười mấy năm qua
Mãn hạn tù cha được thả ra
Cha trở về như cây rừng khô lá
Khẵng khiu gầy trong bão táp phong ba
Còng lưng thêm vì nợ nước tình nhà
Mắt cha buồn khi nhớ thuở ngày xa
Vì đàn con cha vẫn miệt mài tìm cơm áo
Cha lăn lộn với đời ,chiếc áo đã sờn vai
Tóc bạc thêm vì mưa nắng ngày dài
Cho con trẻ vui đế́n trường trở lại
Và hôm nay con thoát đời đen tối
Mười mấy năm tù cha đổi tấm hộ chiếu cho con
Dù sông kia có cạn và núi có mòn
Con còn có cha là còn tất cả
Nguyễn phi Hoàn