Bàn tay em...
Tôi cải tạo mới về
Em cũng vừa nghỉ học
Bàn tay hôm qua em còn cầm bút
Nay lại về chằm nón bài thơ
Bàn tay em cô gái Văn khoa
Buông lững lờ trên chiếc nón
Tôi muốn cầm nhưng mà không dám
Cứ ngập ngừng khi muốn nói "yêu em"
Em ngồi nhiêng nghiêng mái tóc đen tuyền
Huế mùa Đông gió hiu buồn mưa nhẹ
Tôi đứng bên em thả giọng buồn rất khẻ
Kể chuyện đời trong trại cho em nghe
Nghe chuyện vui em cười rất khẽ
Nghe chuyện buồn đôi mắt đẹp lại rưng rưng
Em bảo “ Nghe những chuyện ở rừng
Mà thấy thương người cha đang cải tạo
Ở phương trời nào rồi sẽ ra sao ? “
Tôi không muốn em nước mắt tuông trào
Cho thấm lệ buổi đầu gặp gỡ
Nên tôi chuyển đề tài bằng những chuyện bâng quơ
Xua tan đi bóng mây mù quanh quẩn
Ngồi bên em tôi quên đời lận đận
Quên ngoài trời đang nỗi gió nỗi mưa
Tôi thấy thương em , thương mấy cho vừa
Bởi hai ta cùng chung một cảnh
***
Rồi có một chiều tôi lại đến thăm em
Đứng bên hàng hiên ngoài trời cũng mưa cũng gió
Em đứng bên tôi nghe từng hơi thở
Lòng rộn ràng như thuở mới biết yêu
Hương tóc em thơm quyện lẫn gió chiều
Bàn tay nắm tôi nói “ yêu em nhiều lắm “
Bàn tay ấm tôi nghe lòng mình ấm
Quên đời mình đang đứng giữa phong ba
Em rút tay về nói thật thiết tha
Chìa ngón tay ra bắt tôi phải nghéo
Nghéo thì nghéo sợ gì mà không nghéo
“ Nghéo tay rồi phải nhớ mãi nghe thôi “
Bàn tay em một thuở hoa khôi
Đôi mắt đẹp cho tôi đời xanh lá
Chiều đông ấy sao đời hạnh phúc quá
Trái tim điêu tàn nay lại bỗng nở hoa
Cám ơn em tình ấy cho ta
***
Rồi ngày tháng trôi qua
Tôi rước em về nhà
Bằng ruợu hồng pháo cưới
Tôi đứng bên em mà lòng vui như hội
Em cô dâu mới đẹp tựa tiên nàng
Tôi bắt cầu kiều cho em ghé bước sang
Bây giờ chúng ta tuy hai mà một
***
Trong cuộc đời ai qua cầu mới biết
Có yêu thương mới hiểu được tình nồng
Cưới nhau rồi tôi chỉ có tay không
Chân bước đi mà gai chông ngập lối
Em đi bên tôi chia từng nỗi khổ cuộc đời
Gánh cùng tôi bao nhọc nhằn khổ ải
Em thương tôi mà không quãng ngại
Bửa cơm chiều bữa sắn bữa khoai
Em chỉ sợ cho đàn con sắp tới
Sống mịt mờ trong ngày tháng tương lai
Rồi một hôm em nắm tay tôi mĩm cười
Và thúc giục "Mình đi tim đất sống"
Trời còn cao , đất còn rộng
Từ bỏ miếng ruộng khô cằn bồng chống nhau đi
Gói hành trang trong mình chẵng có chi
Vài bộ đồ và chiếc áo dài ngày cưới
***
Đến Sài Gòn người đông như hội
Em với tôi như hai kẽ lạc loài
Khi thương nhau ta trở thành gan dạ
Dám đến đất người không chút vốn tùy thân
Em nắm tay tôi bảo “Mình chẵng cần"
Vì chúng ta còn hai bàn tay và niềm tin ngợi sáng
Chiếc nhẫn vàng em đem cầm bán
Dựng vội căn lều bên dọc lộ miền Tây
Rồi ngày ngày tôi đi làm mướn
Em ở nhà chằm nón nuôi nhau
Dù bữa cơm chiều chỉ có canh rau
Em bảo thương nhau đâu cần gì cá thịt
Tôi nhìn cuộc đời ôi thôi mù mịt
Em vẫn mĩm cười “ Rồi sẽ có tương lai "
***
Đứa con đầu lòng đã tựa hình hài
Tôi nhìn em mà thêm phần ái ngại
Hết mùa Xuân qua ngày tháng hạ
Cuối Thu rồi em chuyển dạ sinh con
Ngày em đến nhà thương tôi còn đi làm mướn
Buổi chiều về tôi tất tưởi đến tìm em
Ôi cảnh nhà thương của cô mụ vườn
Tranh mái lá giường bằng vạt nứa
Hai tay em vịn hai thành cửa
Nén những cơn đau
Em vẫn mìm cười vì ta vẫn có nhau
Và chiều nay em sinh đứa con đàu lòng cho tôi bồng bế
***
Tình có đẹp bao nhiêu khi đối đầu thực tế
Vẫn có còn những cơn bão rớt đi qua
Có khi giân nhau rồi lại làm hòa
Em lại rúc vao lòng tôi bảo “ Mình thứ tha cho nhau nhé “
***
Mười mấy năm qua
Tinh đôi ta như cánh bèo trước sóng
Vẫn dập dềnh trong con nước cuốn trôi đi
Ở miền nam ta qua các tỉnh
Trôi lềnh bềnh như cuộc sống du cư
Thốt nốt , Châu đốc , Long Xuyên , Rach giá
Ta vẫn mơ về một chổ ở yên
Dù một mái nhà tranh ,một túp lều nho nhỏ
Để mấy đúa con thơ phải được hoc hành
Nhưng ước mơ chỉ là mơ ước
Sống trên quê hương chẵng có chút giấy tờ
Đời bơ vơ kiếp người không hộ khẩu
Sống đời lưu lac
Trên đất quê nhà mà sống cảnh lưu vong
***
Một ngày nọ tôi chạy về Long thành
Từ nơi này tôi dựng mái nhà tranh
Em cười bảo “ Thế nào trời cũng sáng “
Những đêm mưa dưới ánh đèn vàng vọt
Ngọn đèn dầu vẫn thắp sáng đời nhau
Có đôi lúc lòng tôi bỗng thấy đau
Bởi thương em tảo tần mua bán
Nên bàn tay không còn xinh xắn
Mà bắt đầu có những vết chai
Ôi bàn tay của một thời con gái
Níu đời tôi lại giữa cảnh nỗi trôi
***
Kỹ niệm qua giờ đã xa rồi
Em cùng tôi dựng lên nhà lên cửa
Em mừng vui vì mình không còn cực nữa
Cho dù rằng mình chẵng bằng ai
Có đi qua một chặng đời dài
Tôi mới thấy tình em gắn bó
Em thường nói “ Mình bắt đầu từ không tới có
Hạnh phúc sẽ đầy hơn buổi hàn vi “
***
Nhưng đời không tha ta quất ta roi đau gục ngã
Anh chết điếng người khi biết em mắc bệnh nan y
Tình đôi ta có tội tình chi
Mà bắt phải chia lìa đôi ngã
Lòng tôi đau không còn tin gì nữa
Tin vào cuộc đời và tin cả nơi ta
***
Ngày cuối cùng em sắp đi xa
Trong bênh viện buồn một ngày chúa nhật
Anh ngồi bên em bàn tay em nắm chặc
Giọng em vẫn hiền hòa và vẫn thiết tha
Như thuở ban đầu mới gặp
Tôi cúi xuống gần em chút nữa
Để nghe tình ấm giữa cơn đau
Tôi cười với em
Ngăn dòng nước mắt tuông tràn
Em choàng qua vai tôi xoa đầu nắn mũi
Em nói rằng em sẽ sống đến tuổi bãy mươi
Miệng em nói mắt em cười
Em vẫn đẹp như thời con gái
Em baỏ “Anh cúi xuống cho em hôn anh một cái
Để đền bù ngày tháng anh nuôi em
Tôi cúi xuống vòng tay em mềm
Không ngờ đó nụ hôn cuối cung` , ly biệt
********
Rồi cơn hôn mê đưa em về cỏi khác
Khi Sàigòn còn giữa mưa khuya
Nước mắt trào dâng
Tình đã chia lìa
Thế là hết tôi mất một bàn tay ấm
Long Thành năm 1993
( Trích trong tập thơ Nén hương lòng )
Nguyễn phi Hoàn
Edmonton, Canada
chs PTG - NK 65-69