Điệu Buồn Quê Mẹ
(Viết Sau Khi Xem DVD Vân Sơn)
“Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng”*
Chiều nay trời đã vào đông
Chợt nghe em khóc cho lòng xót xa
Trong ti vi lệ em nhòa
Của người con gái lấy chồng xa
Buồn về rơi đọng trong băng giá
Như mây trời u ám cõi lòng ta
Thương đất nước quê nhà nghèo khổ
******
Em như nụ hồng mới nở
Giữa cánh đồng mơn mởn những ước mơ
Tuổi em thiếu nữ ngây thơ
Bị vùi giập giữa cơn mưa bão bùng
Gió đẫy đưa, đồng tiền khuynh đảo
Mái tranh nghèo xiêu vẹo tấm lòng em
Gạo đong từng bửa
Em thơ không tiền mua sách vở
Ba nằm viện chưa ra
Mẹ già không tiền thang thuốc
Thân gái em mỏng manh, đôi vai gầy guộc
Đơn chiếc, bơ vơ giữa cảnh đời nghèo khổ
******
Thôi thì nhắm mắt đưa chân
Mặc cho con tạo xoay vần ra sao
Thân em như tấm lụa đào **
Phất phơ gió trúc biết vào tay ai**
Ngày thì ngắn, đêm thì dài
Cuộc đời tăm tối u hoài ước mơ
Sao đành nhắm mắt làm ngơ
Mẹ già cha yếu em thơ trông chờ
Tấm thân này cha mẹ cho
Thôi đành trả hiếu ấm no cho người
******
Ra đi lòng dạ ngậm ngùi
Đành quên ước hẹn của người tình em
Thời thiếu nữ giấc mơ êm
Đã vì cơn gió bạc tiền cuốn xa
Rồi mai ở xứ người ta
Bơ vơ đơn chiêc lạc loài tủi thân
Đêm khuya thanh vắng lạnh lùng
Nước mắt chảy xuống khóc cùng thở than
Thân em như một món hàng
Người ta mua lấy để làm gia nô
Đêm thì thân xác giày vò
Ngày thì con ở phụng cho nhà chồng
Chung quanh toàn cả người dưng
Biết ai than thở để cùng xẻ chia
Không cùng tiếng nói, không bạn bè
Làm thân nô lệ tứ bề bơ vơ
******
Đôi khi tôi nghĩ vẫn vơ:
Người có tiền đóng thuyền vượt biển
Em không tiền: Bán thân mình tìm hai chữ áo cơm
Người đi chấp nhận bão giông
Em đi chấp nhận xác thân giày vò
Đều là hai chữ “Liều thân”
Điệu buồn Quê mẹ một vần như nhau
“Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Ngó về Quê mẹ ruột đau chín chiều “**
* Thơ Nguyễn Du
** Ca Dao
Nguyễn Phi Hoàn
Tháng 10/ 2007