Lời người ở lại

 

 

Không phải lá diêu bông ngày xưa em thường hát
Để anh đi tìm cuối bãi đầu sông
Ngày em đi lấy chồng giá rét đầu Đông
Buồn nghe mênh mông lời ru của mẹ
Đời anh nghèo nên thế
Bữa cơm chiều tẻ nhạt vì thiếu tiếng cười em
Và đêm đêm dưới vầng trăng tròn khuyết
Anh vẫn đứng chờ
Dù biết rằng em không bao giờ trở lại
Hoa lục bình trôi bồng bềnh trên sông cái
Tím cả chiều đông
Em đi lấy chồng bến đục bến trong

Ngày đó anh trồng giàn mướp ngoài sân
Với ước mong làm mâm cơm rước em về làm vợ
Khi hoa cau vừa mới nở  
Anh mộng mơ ngày đó cưới nàng

Bây giờ gió thổi mênh mang
Giàn mướp tan hoang
Hoa cau vàng ối
Buồng đong đưa gió chiều vẫn thổi
Lời ru buồn vọng giữa trời không

 

 

Nguyễn phi Hoàn
Edmonton, Canada
chs PTG - NK 65-69