(Hằng Và Mừng)
Trống trường đánh liên hồi, giờ vào lớp học đã bắt đầu. Tất cả học sinh kéo nhau vào lớp và chờ giáo sư đến dạy, đây là giờ việt văn của Thầy Nguyễn văn Xuân. Từ ngoài cửa Thầy giám thị đi vào, tay cầm tờ giấy và đi phía sau lưng Thầy có một cô gái dáng nhỏ nhắn, rụt rè, khuôn mặt rất là dễ thương.
Sau vài phút hai Thầy trao đổi với nhau, Thầy Xuân bảo cô bé đi xuống phía bàn con gái, xem chổ nào còn trống thì ngồi vào. Cô bé cảm thấy hơi ngượng và tay chân thừa thãi, hồi hộp mà chân thì vẩn bước đều, cho đến bàn gần chót thì có người tự động nhích vô nhường cho cô bé chổ ngồi, thật vui mừng và cảm động, cô đưa mắt nhìn người bạn và nói lời cám ơn.
Người bạn làm cử chỉ đẹp đó là Thanh Hằng, đúng là hai cô có duyên với nhau, vì cùng là người Bắc, rất là hiền nên hai cô cảm thấy như đã quen nhau từ kiếp nào, và từ đó hai cô thương nhau như chị em. Thanh Hằng lúc trước có cô bạn ngồi kế bên tên Hoa rất thân, nhưng gia đình phải chuyển đi nơi khác nên mới có chỗ trống cho Mừng (tên người bạn mới).
Phạm thị Mừng vào học lớp 11 của trường PTG, bạn hiền ít nói, nhà ở tận Phước Tường, đi học hằng ngày bằng xe lam, rồi từ bến xe đi bộ đến trường,những ngày có giờ học liên tục bạn Mừng ở lại buổi trưa tại nhà Hằng để ăn trưa và tiếp tục cho buổi hoc chiều.
Hai bạn bây giờ như hình với bóng, mọi chuyện đều tâm sự cho nhau nghe, hai bạn cũng không có bạn bè nhiều với lại Bố Mẹ Hằng rất là nghiêm khắc nên ngoài giờ học chỉ ở nhà, thỉnh thoảng hai bạn có đi ăn bánh bèo trường Nam hoặc đến quán bà Bu để ăn ly chè. Hai bạn thường học chung với nhau, hai bạn phải cố gắng đậu bán phần rồi toàn phần để cùng nhau học sư phạm vì muốn làm cô giáo.
Có những hôm trời thật nóng, hai bạn không thèm học mà chạy ra sau vườn ngồi chơi, Hằng và Mừng hay lang thang lượm những cánh hoa rơi ép vào vở để lưu niệm, đó là trò chơi thích thú của hai bạn, hai bạn rất giống nhau là khi nghe một bản nhạc tình nhẹ nhàng thì cảm thấy xao xuyến xúc động, hoặc đọc câu chuyện thương tâm hai bạn khóc nức nở. Mừng đã có người yêu, Hằng thì chưa, đôi khi Mừng giận hờn với người yêu, Hằng đứng ra làm quân sư quạt mo !!!mặc dù không có kinh nghiệm gì trong tình yêu...!.
Hằng và Mừng hai bạn có bàn tay rất đẹp, nên hai người mới bảo nhau để móng tay cho dài ra, người nào bị gãy móng tay trước thì bị thua và phải nghe theo mọi đòi hỏi của người thắng, và người bị thua là Mừng.
Rồi mùa thi cũng đến, hai bạn lên đường đi thi. Nhưng !!!! hai bạn lại chẳng có tên trên bảng vàng!. Hằng bị Bố la cho một trận, thật oan vì đã cố gắng hết sức rồi mà rốt cuộc chỉ là con số không.
Mừng thì buồn quá bỏ vô Sài Gòn thăm người yêu, nhưng về lại không vui, vì chàng hình như đã có người khác....Buồn bỏ học, không thèm thi lại ở nhà lang thang. Trong thời gian này Hằng phải đi học lại, nên hai bạn không liên lạc thường xuyên với nhau và cùng thời điểm này Mừng bị đau ruột dư phải vào nhà thương để mổ, Mừng không muốn bạn lo lắng nên đã không cho Hằng biết mình bị bịnh.
Sau khi mổ, Mừng bị nhiễm trùng và đã qua đời tại bệnh viện toàn khoa ở đường Nguyễn Hoàng. Người em của Mừng đã chạy bộ từ đó đến nhà Hằng cũng ở góc đường Nguyễn Hoàng để báo cho Hằng biết chị mình đã mất. Hằng nghe mà tưởng như không là sự thật, nghẹt thở, trái tim làm như bị thắt lại, không nói thành lời, Hằng thấy đầu óc như quay vòng vòng, quá đột ngột và xót thương cho người bạn mà mình rất yêu mến, ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ.
Sáng hôm sau, Hằng muốn đến nhà Mừng để gặp mặt bạn lần cuối, nhưng Bố Mẹ Hằng phải vô Sài Gòn làm đám cưới cho người anh cả, nhà chỉ có một chiếc xe mà Bố Hằng đã khóa lại và dấu chìa khóa vì không muốn các con đi, Hằng phải kiếm, lục khắp nơi mới tìm ra được chìa khóa xe, được chìa khóa rồi mà lại không biết lái, nên phải nhờ cậu em chở dùm (Bố mà biết cảnh này chắc chắn bị ăn đòn!!!).
Đến nhà Mừng, nhìn bạn nằm như ngủ, không ngờ bạn mình mới ngày nào đây mà bây giờ chẳng còn trên cõi đời này, thật xót xa, Hằng cảm thấy như đánh mất một vật gì rất quí của mình, khóc quá nhiều để rồi chẳng còn nước mắt mà khóc ....Cầm tay bạn, nhìn những ngón tay thật đẹp của Mừng tự nhiên Hằng nhớ lại câu chuyện hai đứa để móng tay, có phải đó là điềm xui nên Mừng ra đi quá sớm.????.
Đây là câu chuyện thật của hai người bạn Nguyễn Thanh Hằng và Phạm thị Mừng cựu học sinh PTG niên khóá 71-72. Tôi cũng học cùng lớp, thật ra lớp quá đông, mà bạn Mừng chỉ học một năm và lại rất là hiền nên không nhớ bạn ấy được.
Thanh Hằng muốn tôi viết lại câu chuyện này để tưởng nhớ đến người bạn mà mãi đến hôm nay (gần 40 năm) mỗi lần nhớ lại Hằng vẫn còn thương tiếc.
Trong lúc lắng nghe Hằng kể và tôi đã cảm nhận được nổi thương nhớ, xúc động của Hằng qua lời nói của bạn, biết bạn Hằng đã đè nén những giọt nước mắt của mình tận đáy lòng ....
Hằng hay nói với tôi là mặc dầu mới quen có một năm thôi, nhưng sao hai đứa cảm thấy như là tri kỷ ....
Hai người bạn thân, một người đã ra đi, còn người ở lại đã phải tranh đấu với thần chết để dành lại sự sống cho mình....
Sau 6 tháng nằm hôn mê tại bịnh viện, và 2 năm tại nursing home, Thanh Hằng phải phấn đấu rất là nhiều.... với ý chí và sự quyết tâm bạn đã thắng số mạng, rất là khâm phục !!!!!.
Bạn Mừng!, nếu bạn ở một nơi xa xôi nào đó, có linh thiêng thì xin bạn hãy phù hộ cho người bạn của chúng ta là Thanh Hằng có thật nhiều sức khỏe và an bình trong đời sống..